Từ lúc trở về Dưỡng Tâm điện, Cơ Đế đã tự nhốt mình trong thư phòng, chẳng chịu gặp ai, chẳng chịu ăn uống gì, ngày ngày uống rượu đến say.
Từ công công mở cửa, mùi rượu nồng xông thẳng vào mũi, ông từ tốn thấp một chút đèn trong phòng lên.
Trong ánh đèn lập loè, Cơ Đế đang úp mặt trên bàn say mà ngủ.
"Từ công công à! Hoàng thượng sao rồi?" - Thanh quý nhân từ đâu đi đến đứng ở sau lưng ông, nhìn thấy cô Từ lão chỉ có thể lắc đầu ngán ngẫm: "Hazzz! Nô tài không tiện nói, người ở đây xem chừng giúp nô tài, để nô tài đi lấy chút nước ấm!".
Nói xong Từ công công rời đi, Thanh quý nhân bước đến cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Rồi cô mới đến gần Cơ Đế: "Hoàng thượng à! Hoàng thượng!" - Cô bắt đầu lay thử người, Cơ Đế từ từ mở mắt, trong ánh sáng chập chờn ấy, cậu nhìn thấy hình bóng của Minh Liên đang đứng trước mặt.
Tức thì Cơ Đế ôm lấy Thanh quý nhân, ngoài miệng trách cứ: "Tại sao đến bây giờ nàng mới chịu gặp trẫm cơ chứ!".
Thanh quý nhân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn điềm đạm trả lời: "Dù sao thần thiếp cũng đến rồi đây!".
"Không! Trẫm vẫn còn giận nàng, trẫm phải phạt nàng!" - Nói rồi Cơ Đế ẵm Thanh quý nhân lên giường, từng đợt áo đều trôi tuột khỏi người cả hai.
Những âm thanh ma lực dần phát ra khỏi người hai bọn họ.
/Xoảng/.
Từ công công vừa đem thau nước ấm quay về đã thấy Minh Liên chạy từ phía thư phòng ra, trên mặt còn vươn những giọt nước mắt.
Ông định gọi cô lại nhưng chẳng kịp lúc, đành phải đi đến trước cửa thượng thư phòng.
Ngay bật thềm trước cửa, mảnh sứ cùng canh giải rượu văng tung tóe khắp nói, thanh thanh trong phòng kia cứ vang lên liên hồi.
Bấy giờ Từ lão mới hiểu vì sao Hoàng quý phi lại như vậy.
"Sao? Chính mắt ngươi thấy Hoàng quý phi khóc chạy khỏi Dưỡng Tâm điện à? Tốt, tốt, vậy là chiêu trò của ai gia đã đi được nửa đường rồi!" - Lương Thái hậu ngồi chễm chệ trên Phượng vị, gõ từng nhịp lên nắp trà như một tràng vỗ tai cho sự thành công ấy của mình.
Vân công công đứng dậy tiến lại gần Lương Thái hậu mà mở lời: "Thái hậu! Vì sao người lại biết chuyện chiếc vòng mà dùng nó vậy ạ?".
Bà nhẹ nhàng đặt ly trà xuống mà mỉm cười, trong ý cười đó không biết đã chứa đựng bao thâm túy: "Ngươi đoán xem!".
"Nô tài ngu dốt! Không thể hiểu được thâm sâu của người!" - Vân công công suy nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra được gì.
Thọ Khang Thái hậu chỉ vỗ tay hai cái, một tên thái giám từ sau bức rèm bước ra.
Hắn bước đến gần rồi hạ mình: "Xin thỉnh an Thánh mẫu Hoàng thái hậu! Chúc người sớm ngày có được quyền lực mà mình mong muốn!".
Vân công công khó hiểu, tiến đến gỡ nón của tên thái giám ấy.
Công công ngay tức khắc hoảng sợ lùi lại, rồi núp sau Lương Thái hậu: "Nương nương! Hắn là...!".
"Là con ách chủ bài của ai gia! Phải không, Trần Hoàng!" - Bà ta cười đắt ý rồi đi vào trong hậu viện, Trần Hoàng ngẩn đầu, khuôn mặt hiện lên một vết xẹo dài từ trán xuyên qua mắt trái, con mắt trái kia giờ đây đã nhắm lại, hắn mỉm cười đầy ma quái mà trả lời: "Phải!".
Vân công công sợ sệt chạy thẳng vào bên trong cùng với Thái hậu.
Cơ Đế dần dần mở mắt, vì uống quá say nên đầu cậu giờ đây cứ như chóng chóng mà soay mãi vậy.
Phải đến một lúc sau, Cơ Đế mới chật vật ngồi dậy được.
Khi vừa quay sang nhìn bên cạnh thì Cơ Đế liền hoảng hồn, là Thanh quý nhân, tại sao cô ấy lại ở đây, đã xảy ra việc gì.
Hàng nghìn câu hỏi hiện ra trong đầu cậu, ngay tức thì phi xuống giường.
Cơ Đế cố nhớ lại sự tình đêm hôm qua nhưng mãi vẫn chẳng nhớ được gì.
Cậu bất lực ngồi trên ghế, lúc này Từ công công cũng từ từ bước vào, bên trên còn cầm một bát canh giải rượu: "Hoàng thượng! Là Hoàng quý phi đêm qua mang đến nhưng...! Người cứ uống đi ạ!".
Cơ Đế thở dài, cầm bát canh lên mà uống hết, Từ công công định ngăn vì còn nóng nhưng chẳng kịp nữa.
Uống xong Cơ Đế thở dài: "Đêm qua trẫm uống say lắm sao?".
"Dạ phải! Mẫu hậu Hoàng thái hậu có đến thăm người nhưng lại không bước vào! Chỉ căn dặn người nên bớt uống rượu lại mà thôi!" - Từ công công đem bát canh ấy bỏ vào mâm định mang xuống.
Nhưng liền bị Cơ Đế ngăn lại: "Truyền ý chỉ của trẫm! Sắc phong Thanh quý nhân làm Thanh tần! Nhưng phải dọn đến Bách Liên cung của Hoàng quý phi sinh sống một thời gian để cô ấy chỉ bảo!".
Nghe vậy, Từ lão vẫn còn rất nhiều thắc mắc, ông định mở lời hỏi thì Cơ Đế đã nói trước: "Định hỏi về việc của Hoàng quý phi sao? Nàng ấy vẫn còn bệnh mà nên giao chuyện quản lý hậu cung cho Hiền quý phi và Uyển quý phi đi!" - Nói rồi, Cơ Đế khoát nhẹ Long bào lên, từ từ bước khỏi thượng thư phòng.
Từ công công chán nản, đem theo chiếc mâm rời đi.
Lúc bấy giờ Thanh quý nhân mới từ từ mở mắt, miệng lại nở một nụ cười, cô ngồi dậy nhìn về phía trước: "Ta đây phải từng bước, từng bước tiến đến ngôi vị cao nhất! Hoàng thượng à, chàng sẽ không thoát khỏi thần thiếp đâu!"..