Trời vẫn tối như thế, nhưng ở Dưỡng Tâm điện vẫn còn sáng đèn.
Cơ Đế đang ngồi trước bàn mà phê duyệt tấu chương, ánh mắt hiện lên một chút mệt mỏi.
Từ ngoài, Từ công công bước vào nhẹ nhàng đến bên cạnh cậu: "Hoàng thượng! Quý phi đã ngủ rồi ạ!".
"Tốt!" - Cơ Đế đặt cây bút xuống bàn mà ưỡn người để dãn gân dãn cốt.
Đột nhiên một tiểu thái giám chạy vào bẩm báo: "Hoàng thượng! Dung tần nương nương đến rồi ạ!".
Cơ Đế cũng chẳng nói gì, chỉ cho tên ấy lui ra mà nhẹ bước đi ra ngoài.
"Hoàng thượng vạn an!" - Dung tần vẫn dáng vẻ yểu điệu ấy, nhẹ nhàng hành lễ với Cơ Đế, cậu liền nhanh chóng đỡ lấy: "Ái phi không cần đa lễ như vậy! Sao mà hôm nay lại đến trễ thế!" - Cơ Đế dắt tay cô ta từ từ bước vào thư phòng, còn không quên ra hiệu với Từ công công bên cạnh.
Hiểu ý đồ của người, Từ lão liền nhanh chóng chạy vào trong bỏ một chút gì đó vào ly trà vẫn còn bốc khói vì nóng đã được chuẩn bị sẵn.
Ông vừa cất miếng giấy vào thì họ vừa đến.
Từ công công nhẹ đem hai ly trà đến đặt lên bàn vào đúng vị trí rồi từ từ lui ra.
"Hoàng thượng! Sao người cứ phê tấu chương hoài vậy? Chẳng thèm ngó ngàng gì đến thần thiếp!" - Vào phòng nhưng chẳng làm gì, Cơ Đế vẫn vào bàn mà phê tiếp tục tấu chương, Dung tần đứng sau bóp vai đến mức khẩn trương vô cùng.
Cơ Đế vỗ lên mu bàn tay của Dung tần vài cái: "Nếu không chờ được thì ngồi ở kia uống trà đi! Trẫm sẽ xong ngay thôi!".
Dung tần ấy dùng dằn bước đến cầm ly trà lên uống từng hớp lớn, Cơ Đế nhìn thấy ly trà dần được uống cạn mà lòng vui vô cùng.
Cô ta vẫn ngồi đấy nhìn chầm chầm vào Cơ Đế đột nhiêu trời đất tối sầm lại, Dung tần ngã nhẹ lên bàn mà ngủ thiếp đi.
Lúc này đây, cậu mới cất đi khuôn mặt vui vẻ lúc đầu mà tiến đến.
Âm vang ấy cũng không nhỏ nên Từ lão cũng chạy vào: "Hoàng thượng! Dùng thuốc mê quá nhiều sẽ bị phản tác dụng đó ạ!".
"Trẫm biết chứ! Nhưng trẫm sẽ không bao giờ sủng ái cô ta! Gọi người mang cô ta về cung trong im lặng đi! Trẫm còn nhiều việc phải làm!" - Nói rồi, Cơ Đế với ánh mắt lạnh lẽo ấy đi thẳng đến bàn mà tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Từ công công thở ra một hơi, gọi hai tên thái giám khoẻ mạnh nhất nhẹ nâng cô ta về Hàm Phúc cung của cổ.
Trong góc khuất một ánh vàng nhẹ nhàng bước ra, vẻ mặt lại vô cùng đắt ý: "À há! Vậy mà ta cứ tưởng Hoàng thượng có mới nới cũ chứ!" - Nói rồi Kim Liên bay lên bầu trời cao kia nhẹ lướt đến Bách Liên cung.
Cô nhẹ ngàng bay về phía sau hậu viện, nơi Dận Tông a ca và An Nhiên công chúa bé nhỏ đang ngủ.
Kim Liên xuyên qua tường rồi nhẹ đến trước giường hai đứa trẻ: "Dễ thương chết đi được! Sao Minh Liên lại có thể sinh ra hai cái cục đáng yêu như vậy chứ!".
Kim Liên còn định nhìn sự khả ái kia thêm chút nữa thì một nhiên cả thân cứng lại.
Bất giác từ dưới chân nhuộm đỏ một màu máu tươi.
Kim Liên hoảng rồi, bà Kim từng dặn cô nếu gặp phải trường hợp đôi chân nhuộm đỏ phải ngay lật tức đến gặp bà.
Cô nhanh chóng chạy đi nhưng càng cử động, màu đỏ ấy lại càng lan nhanh hơn, Kim Liên định dùng tiên thức để trở về thì đã không còn kịp nữa, màu đỏ kia đã bao trùm cả người cô, ánh sáng vàng đã bị thay thế hoàn toàn bằng màu đỏ ngay cả đôi mắt cũng vậy.
Ánh mắt cô giờ đây lạnh lùng hơn bao giờ hết, Kim Liên quay mình về phía hai đứa trẻ giơ tay lên.
Móng tay tự khắc mọc ra, mắt đầy những tia đỏ cứ như một con quỷ dữ vậy.
Từng bước, từng bước, Kim Liên càng ngày càng đến gần hai tiểu hài tử đang ngủ say.
Nhanh như chớp, cánh tay đầy móng sắt nhọn giơ lên như định xuống tay thì đột nhiên màu đỏ ấy dần bị thay thế bằng màu vàng đang truyền từ đỉnh đầu xuống.
Đến khi màu đỏ kia biến mất hoàn toàn thì Kim Liên mới ngã ra đất mà thở rất nhiều: "Đáng sợ quá!" - Vừa lúc này, Minh Liên từ ngoài đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Kim Liên đang ngồi dưới đất như vậy bỗng chốc giật mình.
"Này có sao không? Sao lại ngồi dưới đất thế này!" - Minh Liên định chạy đến giúp đỡ thì Kim Liên giơ tay ngăn lại: "Đừng đến gần! Minh Liên, có lẽ đã có người biết chuyện rồi! Từ hôm nay tôi sẽ không về đây nữa để không làm hại đến cô! Hãy lấy cái này đeo bên người hai đứa trẻ!".
Nói rồi Kim Liên dùng tiên thức mà tan biếng trong màn mờ ảo, chỉ để lại trên đất hai miếng ngọc bội màu xanh.
Minh Liên nhặt lên nhưng vẫn không hiểu được đủ những lời mà Kim Liên nói khi nãy.
Ở một nơi nào đó trong cung, Tĩnh tần đang quỳ dưới đất, còn một người phụ nữ đang nhảy múa như làm phép gì đó, đột nhiên cô ta phun ra một ngụm máu tươi.
"Hả! Thái thái bị sao vậy? Sao đang bình thường lại thổ huyết?" - Tĩnh tần lật tức chạy lại đỡ người kia đứng cho vững.
Thái thái nhẹ đẫy Tĩnh tần ra: "Người này mạnh quá, vậy mà có thể thoát được thuật điều khiển của ta, xém chút nữa đã có thể giết được rồi!".
Tĩnh tần nghe vậy ngay đổi mặt mừng rỡ vô cùng, còn đặt vào tay thái thái một nén vàng: "Đây chỉ là trả trước! Bổn cung còn nhờ đến thái thái dài dài!"..