Tại Chính điện, các quan đại thần lại đứng đầy bên dưới thềm ngọc.
Cơ Đế sức khoẻ cũng dần ổn định, mệt mỏi ngồi lên long toạ.
Thành Vương cũng yên ổn ngồi bên cạnh, nghiêm nghị nhìn xuống.
Thị vệ bên ngoài đột nhiên hớt hãi chạy vào mà quỳ xuống: "Hoàng thượng! Bên ngoài đột nhiên xuất hiện hai người lạ mặt! Họ nói đến đây để gặp người!".
Dần dần Cơ Đế mới mở mắt nhìn xuống: "Không, trẫm không gặp ai cả!".
Tức thì cách cửa bị đá tung ra, hai thân ảnh sải bước vào trong.
Dần dần mới có thể nhìn rõ, một thân áo đen, một thân áo trắng điềm đạm bước vào.
Tần Cảnh đại tướng quân cùng Hiển tướng quân rút đao kề cổ hai người họ, đôi mắt Tần Cảnh lão vô cùng đáng sợ: "Hai ngươi là ai, tự tiện bước vào nơi này!".
Phong Đức thấy đao kề cổ lại càng thêm phấn khích mà cười lớn: "Há Há! Ta sợ hai ngươi biết bọn ta là ai sẽ lăn đùng ra xỉu đó! Nên thu đao lại thì hơn!" - Hắn rút trong người một con dao nhỏ, từ tốn gỡ cây đao trên người xuống.
Hai đại tướng thấy chẳng không có ác ý nên đành thu đao lại.
Hắc Kiêu lúc này mới tiến lại dùng quạt gõ một cái thật mạnh vào đầu Phong Đức: "Cất vào!".
Cậu ta tức thì quay lại tỏ vẻ tức giận, ánh mắt như muốn chửi vào mặt Hắc Kiêu.
Nhưng vẫn đem con dao nhỏ cất lại vào người.
"Các ngươi là ai? Đến đây để làm gì?" - Thành Vương bên trên cũng chẳng điềm tĩnh được là bao.
Nghe hỏi, Hắc Kiêu bung quạt bước lên phía trước vài bước, vẻ mặt vô cùng hãnh diện: "Tại hạ là Hắc Kiêu! Tên kia là Phong Đức! Bọn ta cũng là Hắc - Phong hội chủ!".
Giọng vừa phát ra, cả đại điện đều êm đềm không một tiếng động.
Nếu chẳng may một giọt nước rơi xuống sàn cũng đủ khiến mọi người giật mình.
Tần Cảnh đại tướng quân tức khắc rút đao, các tướng lĩnh khác cũng đồng loạt làm vậy.
Các quan văn thì lần lượt lùi lại trong sợ hãi.
Hắc Kiêu lúc này cười lớn: "Bổn Hắc chủ đến đây không có ác ý! Các vị không nên kích động!".
Phong Đức lúc này tiến lên định đánh hắn một trận, nhưng rồi vẫn nói nhỏ: "Ngươi ngu vậy! Nếu để bọn chúng tiến công thì ta đã có cớ giết chúng rồi!" - Nhưng chỉ nhận lại lái liếc mắt lạnh thấy xương của Hắc Kiêu.
"Tất cả tra đao vào vỏ! Lui về sau đi!" - Cơ Đế mệt mõi, một tay chống càm mà ra lệnh.
Tần Cảnh lão tướng định đi ra ý kiến thì Cơ Đế đã chặn đầu trước: "Không được ý kiến! Đây là lệnh!".
Các võ tướng đành ngậm ngùi tra kiếm trở lại vỏ, rồi đồng loạt lùi về sau.
Cơ Đế thấy vậy mới đứng lên, tiến từng bước đến chỗ của Hắc Kiêu.
Cậu vừa đi vừa nói: "Hai vị Hắc - Phong hội chủ đây là có chuyện gì lại đến nơi đây!".
Thành Vương cũng lặng lẽ theo sau, tay nhẹ đặt lên thanh kiếm bên người.
"Lâu rồi không gặp! Hoàng thượng có vẻ khoẻ mạnh hơn xưa nhỉ?" - Hắc Kiêu tiến lên nói vài câu.
Cơ Đế cũng chẳng quan tâm đến hắn: "Hắc chủ quá lời! Quả là mạnh hơn xưa, nếu sao năm đó lại để hai tên như ngươi trốn thoát cơ chứ!"
Lúc này, Kim Liên đang nằm trên nóc Chính điện.
Đột nhiên có một luồng gió kỳ lạ thổi đến làm cô cảm nhận được một chút cảm giác vừa quen thuộc vừa bất an.
Nhất thời liền xuyên qua các tầng mà bay xuống chỗ Cơ Đế đang đứng.
"Thôi thì thần chỉ đến đây thôi! Dù sao nơi này thần cũng sẽ đến lần hai! Cáo từ!" - Hắc Kiêu quay người mà bước về phía cửa.
Lúc này Thành Vương rút kiếm ra, từ mũi đến thân kiếm đều đang run rẩy: "Tại sao huynh lại để chúng đi dễ dàng như vậy??? Huynh sợ à???".
Cơ Đế đưa tay lên, hạ thanh kiếm của Thành Vương xuống mà mỉm cười: "Đánh thì sao chứ! Người chịu thiệt vẫn là chúng ta mà!".
Phong Đức vừa đi vừa làm mặt xấu, cố ý trêu chọc Thành Vương vậy.
Thấy thật sự đáng ghét vô cùng, Kim Liên phóng đến mà gạt chân, làm Phong Đức ngã cả ra sàn.
Các đại thần phì cười, Kim Liên cứ như làm được công lớn mà chống hai tay cười lớn.
Chẳng biết Hắc Kiêu có nhìn thấy Kim Liên hay không, nhưng hắn lại nhìn về phía cô mà cười nhẹ.
Về phần Phong Đức, hắn tức giận đùng đùng đứng dậy mà phủi áo.
Khi thấy Hắc Kiêu đang cười thì Phong Đức liền chán ghét: "Ngươi cười cái gì? Ta bị trẹo chân rồi đây này, giúp ta mau lên!".
Kim Liên cũng quay đầu về phía sau xem thử tên Hắc Kiêu ấy cười cái gì.
Đến khi quay lại đã thấy Hắc Kiêu cõng Phong Đức trên lưng mà đi mất.
Dù đã được giúp đỡ, nhưng Phong Đức vẫn cố đánh vào đầu Hắc Kiêu: "Tất cả là tại ngươi! Nếu ngươi cho ta đánh là ta đâu bị thế này! Ta phải cắt cổ...!".
Chưa kịp nói hết câu, Phong Đức đã bị Hắc Kiêu dùng tay siết chặt vùng bị trẹo làm hắn phải bịt miệng câm nín.
Chưa kịp rời khỏi Tử Cấm thành thì cả hai bị bao vây bởi một đám thị vệ: "Đi đâu có dễ! Tất cả xông lên!".
Kim Liên ngồi trên tường thành mà đắt ý: "Để ta xem thử các ngươi chiến đấu thế nào!".
Hắc Kiêu nhìn về phía Kim Liên mà mỉm cười, nụ cười kì lạ ấy làm cô khó chịu vô cùng.
Hắn chỉ cần bung nhẹ cây quạt trong tay, phóng mạnh về phía trước.
Từ trong cây quạt, những lưỡi dao sắc bén hiện lên.
Nó bay vòng trong gió chém chết tất cả thị vệ, rồi quay về tay Hắc Kiêu, khi gấp lại cây quạt đã nhuốm đỏ màu của máu.
Khi Kim Liên phóng xuống thì đã không thấy bọn chúng đâu cả.
Chẳng còn cách nào, cô vội vàng hồi phục giúp các thị vệ.
Khi bọn họ tỉnh dậy đã chẳng nhớ được gì.
Cả Kim Liên cũng trở về hiện đại..