Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 159: Một quyển bí tịch



Một chân bước vào quang môn, Lãnh Vô Tình bỏ lại một câu,

- Huống hồ ta cũng chẳng còn bảo vật gì để đổi.

Quan môn khẽ rung động, Lãnh Vô Tình biến mất trong đó.

- Nói không chừng lần này là ngươi lấy được bảo vật thì sao?

Diệp Trần cười khổ một tiếng, tự lẩm bẩm một mình.

Nhìn khắp một lượt xung quanh, xác định không còn gì nữa Diệp Trần cẩn thận rời khỏi phòng, ra thông đạo bên ngoài.

Thông đạo toả đi bốn phương tám hướng, hết căn phòng này lại đến căn phòng khác, còn mê cung hơn so với mê cung bình thường, tựa hồ như không có kết thúc.

- Tốt nhất là đi loanh quanh một vòng!

Diệp Trần không có ý tưởng gì, chỉ là cứ thế đi liều mà thôi.

Những dãy thông đạo...

Những gian phòng...

Tầng trên, tầng dưới, tầng dưới nữa...

Trong một canh giờ, Diệp Trần tổng cộng đi được một trăm dặm, đến cuối cùng, khi đã thấm mệt, hắn quyết định đi được đến đâu hay đến đó.

....

Ở một căn phòng khác,

Trung tâm phòng là một đầm nước, đầm nước chỉ khoảng mười trượng vuông, ở giữa có một thạch đài, trên thạch đài đặt một quang cầu khiết bạch, trong quang cầu là một thanh bảo đao bề mặt có hoa căn cổ kính, bảo đao chưa xuất vỏ mà đã khiến người ta cảm thấy bất phàm.

- Đao này không lẽ là chuẩn bị cho ta?

Trên đầm nước, Cưu Vô Huyết vừa nhìn đã thấy đã thích thanh bảo đao, hơi thở càng thêm gấp gáp.

Ừm!

Quay đầu nhìn, hắn thấy một người.

Là "Sát thủ ưng" Nguyên Hoành Ưng.

- Nguyên Hoành Ưng sao?, định tranh đoạt bảo đao với ta à?

Cưu Vô Huyết mặt đầy tà khí và sát khí, chỉ cần một câu không hợp ý, hắn sẽ cho đối phương nếm mùi máu tươi.

Nguyên Hoành Ưng cẩn thận đi qua cơ quan, bàn chân dẫm lên đầm nước, lên tiếng nói:

- Cưu Vô Huyết, bảo vật vô chủ, dựa vào đâu mà nói là của ngươi.

Cưu Vô Huyết bật cười âm lạnh,

- Xem ra ngươi không chỉ muốn lấy bảo vật, mà còn muốn khiêu chiến vị trí của ta, rất tốt, hôm nay ngươi sẽ được nhìn thấy máu.

- Hắc hắc, ai thấy máu còn chưa rõ, không lẽ ngươi tưởng ăn được ta sao, Nguyên Hoành Ưng ta cũng muốn xem ngươi tiến bộ thế nào.

Thứ hạng hai người không lệch nhau là mấy, thực lực tương đương, Nguyên Hoành Ưng chẳng việc gì phải sợ đối phương, huống hồ trước mắt còn có bảo vật.

- Chết!

Cưu Vô Huyết là ai, tàn bạo khát máu không hề thua kém Nguyên Hoành Ưng, chỉ là không thích giết người như đối phương mà thôi, Nguyên Hoành Ưng vừa lên tiếng, hắn đã động sát tâm, bảo đao trong tay xuất vỏ, đao khí như một đường vòng cung huyết hồng chém về phía Nguyên Hoành Ưng.

- Thiên ưng, diệt cho ta.

Nguyên Hoành Ưng sớm có chuẩn bị, thân thể hơi chấn, một con chân khí hùng ưng từ bề mặt cơ thể lao ra, giang cánh chặn đứng đường vòng cung huyết hồng.

Bang bang bang...

Khí kình hai bên lao vào nhau, tạo nên những cột thuỷ trụ trên mặt đầm.

Thuỷ trụ vỡ ra, Cưu Vô Huyết thần tình âm sâm, liên tiếp chém ra tám đao.

- Huyết vũ tinh phong!

Đao khí xé rách không khí, phát sinh những tiếng gào rít kinh khủng, nhìn ra, trên đầm huyết sắc quang hoa tràn ngập, quấn lấy đường vòng cung huyết sắc, như thiên la địa võng, chụp xuống đầu Nguyên Hoành Ưng, như muốn cắt đối phương thành nhiều mảnh.

Nguyên Hoành Ưng khặc khặc cười,

- Cưu Vô Huyết, nếu như ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, thì tốt nhất là đưa bảo vật ra đây, nếu không hôm nay không chỉ đơn giản là thấy huyết mà ta sẽ làm nổ tung đầu ngươi.


DMCA.com Protection Status