Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 114: Về nhà anh



"Nếu như em chỉ ngụy
trang một chút như vậy là có thể lừa gạt anh, vậy thì uổng phí nhiều năm anh quen biết em như thế. Mà anh xem chính em diễn cũng rất cao hứng
nha." Liên Tĩnh Bạch thấy đôi mắt quen thuộc kia, tâm đã không ngừng
quay cuồng rung động, tay anh lại dùng mấy phần hơi sức nắm lấy tay Mịch Nhi, giống như một khi buông lỏng, cánh tay nhỏ nhắn kia sẽ thoát đi
lần nữa.

Duỗi lưng một cái, Mịch Nhi miễn cưỡng ngồi phịch trên
ghế, tiện tay đùa nghịch bàn tay Liên Tĩnh Bạch dính trên tay cô, cô
nhếch miệng lên nói: "Đúng vậy, em cảm thấy vị trí vai diễn của mình vẫn còn rất tốt, thời điểm xuất hiện tại phòng họp vẫn không hù được anh
sao? Anh Tiểu Bạch tốt xấu gì cũng cho em chút phản ứng đi, toàn bộ
chặng đường không phối hợp, anh cũng không ăn ý với em, thật không dễ
chơi ——"

"Mấy năm này chính em chơi đùa rất vui? Khiến cho ngay
cả gặp anh cũng muốn tạo chút kinh ngạc vui mừng?" Liên Tĩnh Bạch che
dấu khí thế mãnh liệt như săn chim ưng, ánh mắt kia chứa nhiều hơn một
loại tình cảm bị đè nén, anh đang khống chế mãnh liệt tình cảm của mình, cố gắng không bộc phát ra trên đường lái xe.

Anh ung dung thản
nhiên nhẹ giọng thăm dò: " Vừa rồi em còn giả bộ rất giống, nhưng sao có thể một cái liền phá công (1) thừa nhận đây? Nguyên nhân là điện thoại
kia, ai có thể khiến em thoáng cái cái gì cũng quên?"

(1): Ý chỉ những công việc đã gần hoàn thiện hoặc tốn nhiều công sức nhưng đến cuối cùng thất bại


Anh rất để ý giọng nam xa lạ gọi cô là "Mục cô nương" đó, khi một người có
thể khiến Mịch Nhi rất vui mừng hoặc là rất tức giận, đều chứng minh
người này rất có địa vị và rất quen thuộc với cô, anh rất lo lắng, trong năm năm này sẽ có ai thừa lúc vắng mà vào hay không, để lại một dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng Mịch Nhi.

"Đúng, đều do anh ta!
Alex chết tiệt, em quen biết anh ta hai năm, anh ta liền đáng ghét hai
năm! Hừ, lần này thật vất vả hoàn toàn hất anh ta ra, anh ta tốt nhất
vĩnh viễn không nên xuất hiện, nếu không em thấy một lần liền đánh một
lần!" Nói đến người trong điện thoại kia, Mịch Nhi lập tức trở nên cực
kỳ giận dữ, " Tại sao trên thế giới có thể có người bệnh thần kinh như
vậy, rõ ràng là người nước ngoài, lại tha thiết yêu thương Kim Dung đến
chết, tự cho mình một cái tên Dương Khang! Điều này còn chưa tính, nhưng anh ta mê võ hiệp muốn mình làm Dương Khang, liền nhất định cũng đem
người khác đối chiếu với thực tế! Em chỉ là tình cờ lỡ miệng một lần,
cho anh ta biết cha em họ Mục, hai mắt anh ta liền tỏa sáng bắt đầu gọi em là Mục cô nương, coi em như "Mục Niệm Từ" của anh ta theo đuổi em
như điên! Thật là bệnh thần kinh, không có cách nào lý giải chứng hoang
tưởng. . . . . ."

"Ôi, đổi số mới cũng vô ích sao ——"
nghĩ đến số mới hiên tại đã bị Alex biết, cô liền dứt khoát ném điện
thoại di động cho Liên Tĩnh Bạch đang nghi ngờ, " Anh Tiểu Bạch, điện
thoại của Triển thị hiện tại phát triển bừng bừng khí thế đứng đầu ngành sản xuất, anh nhanh lên một chút giúp em thiết kế một cái phần mềm điện thoại di động, nếu có thể dựa vào âm thanh gọi tới phân ra người gọi
đến khác nhau ! Chỉ cần trong điện thoại truyền đến âm thanh của người
nào đó, liền lập tức đưa số này kéo vào danh sách đen!"

Xa cách
năm năm, ngôn ngữ nói chuyện giữa Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch và quan hệ
thân mật hình như không có thay đổi, giống như là căn bản không có
khoảng thời gian bỏ trống, cô vẫn giống như trước kia, ỷ vào sự cưng
chiều của anh, theo thói quen cô cần cô cứ lấy.

Liên Tĩnh Bạch
nhìn cô một cái, biết Alex đó đối với Mịch Nhi mà nói là con quỷ nóng
lòng né tránh chán ghét, anh yên tâm rồi. Không tiếng động bỏ điện thoại Mịch Nhi vào túi, anh ngầm đón nhận yêu cầu của cô.

Mịch Nhi dứt khoát mở miệng yêu cầu như vậy, khiến tâm tình Liên Tĩnh Bạch thoáng
chuyển biến tốt, cô vẫn có thể ở trước mặt anh không có ngăn cách mà nói bất kỳ lời nói nào, đây mới thật sự là thân mật, chứng minh thời gian
hoàn toàn vẫn không hề lay động tình cảm của bọn họ chút nào.

Nếu như Mịch Nhi lúng túng không biết đối mặt với anh như thế nào, ngay cả
nói chuyện cũng khách sáo lễ độ, hoàn toàn không quay trở lại cái loại
không lời không nói đó toàn tâm dựa vào, vậy anh mới phải khẩn trương
luống cuống lo lắng không dứt, như bây giờ, là không còn gì tốt hơn.


Liên Tĩnh Bạch hoàn toàn không lo lắng mình đón nhận yêu cầu của Mịch Nhi
lại không hoàn thành yêu cầu, cô yêu cầu phần mềm kỹ thuật rất đơn giản, muốn thực hiện nó, là rất dễ dàng đối với bộ phận công nghệ kỹ thuật
chuyên về điện thoại của Triển thị. Huống chi phần mềm này có thể vì
Mịch Nhi ngăn cản tên cuồng phong lãng điệp đáng ghét một chút, anh càng cực kỳ vui lòng, nhất định sai người làm việc hết sức.

Về phần giữa Mịch Nhi và Alex đó cụ thể xảy ra cái gì, bọn họ sau này vẫn
còn có cơ hội tiếp xúc hay không, những thứ này anh đều có thể từ từ đi
tìm hiểu đi khống chế, chỉ cần người ở bên cạnh cô là anh, thì không có
chuyện gì là không khống chế được.

Xe tiếp tục không ngừng đi về
phía trước, Mịch Nhi rảnh rỗi nhìn ra ngoài cửa xe, trong khoảng thời
gian năm năm, thành phố K đã thay đổi long trời lở đất một phen, cô đã
không nhìn ra hướng con đường chạy, không khỏi tò mò nghiêm túc hỏi:
"Đây là muốn đi đâu? Anh rốt cuộc muốn đưa em đi chỗ nào? Phải gấp gáp
như vậy sao?"

"Về nhà." Liên Tĩnh Bạch chỉ nhẹ nhàng nói ra hai
chữ này, tâm trạng anh đều đặt trên lái xe thể thao nhiều hơn, anh đang
dùng tốc độ cao nhất đi đường tắt ngắn nhất, bằng thời gian nhanh nhất
về đến nhà.

"Về nhà làm gì? Cha mẹ em còn có A Cẩn hiện tại không có ở thành phố K này!" Mịch Nhi khó hiểu hỏi, "Trước khi em trở về quẹo đi gặp qua bọn họ, cha đang chuẩn bị giao phó Mộ Nguyệt và MOON cho A
Cẩn, mang theo em ấy du lịch vòng quanh toàn thế giới để hiểu rõ các chi nhánh công ty rải rác, một năm rưỡi nữa cũng sẽ không trở về, nhà em có thể cũng đã tích tụ bụi đi? Những quản gia người làm kia nói không
chừng cũng không nhận ra đại tiểu thư em đây rồi, em về nhà làm gì. . . . . ."

"Là về nhà anh." Liên Tĩnh Bạch không quay đầu lại, ném
xuống một câu nói khiến cô khiếp sợ, "Về nhà anh lấy giấy tờ của em, bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn!"


"Kết —— kết hôn? ! Anh điên
rồi!" Mịch Nhi quả nhiên bị dọa đến suýt nữa ngồi không vững, cô cao
giọng kêu lên, "Kết hôn cái gì! Ai muốn kết hôn với anh! Tại sao muốn
kết hôn! Này, tại sao giấy tờ của em lại trên người anh, nói chuyện với anh nha, làm sao cha mẹ em lại giao giấy tờ của em cho anh, anh sẽ
không định cầm giấy tờ sau đi kết hôn nha!"

Âm thanh nghi ngờ của Mịch Nhi quả thật càng kích động hơn lúc ban đầu diễn trò, cô lắc lắc
cánh tay Liên Tĩnh Bạch, cố gắng nhìn ra ý đồ đùa giỡn trên mặt anh.

Cô trở về ngày thứ nhất, sẽ không thật sự bị anh Tiểu Bạch bắt đi đăng ký kết hôn chứ!

Vẻ mặt Liên Tĩnh Bạch tuyệt đối nghiêm túc, lần đầu tiên anh đang phòng
họp nhìn thấy Mịch Nhi, cũng đã quyết định phải lập tức tiên hạ thủ vi
cường (2), hiện tại kéo Mịch Nhi đi cuốn ra giường đem gạo nấu thành cơm là có chút khó khăn, nhưng lập tức đi đăng ký kết hôn để hưởng được
quyền lợi trên luật pháp, vẫn là có thể!

(2): ra tay trước để chiếm thế thượng phong

Liên Tĩnh Bạch khăng khăng làm theo ý mình lái xe chạy thẳng, căn bản không
để ý âm thanh hô to gọi nhỏ của Mịch Nhi, rất nhanh, xe thể thao nhanh
nhẹn lái vào cửa chính của nhà họ Triển.

Năm năm rồi, anh mang theo cô vợ nhỏ Mịch Nhi của anh, rốt cuộc lại một lần nữa cùng nhau trở về nhà.



DMCA.com Protection Status