Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 4



Lông mi anh hơi rũ xuống, một đạo ánh sáng mờ mờ trên mi mắt, ánh sáng từ cửa kính xuyên vào, xuyên qua ngọn tóc anh, ánh mắt sâu thẳm của anh chuyên chú nhìn chằm chằm cô, giống như nói ra một mặt thâm tình, làm cho người ta không tự giác được mà sa vào trong đó, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô, nói không nên lời ái muội, làm lồng ngực Nguyễn Hân phát run.

Phó Tư Nghiên nhìn gương mặt trắng nõn của cô, từ biểu tình ban đầu ghét bỏ anh vì không khen cô đến xấu hổ giận dữ thất thần không biết làm sao, khóe môi nhẹ nhàng dương lên, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhìn hàm răng trắng đều, động một cái thật là so với tuyết còn trắng hơn.

Không khí đình trệ một lát, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp, Nguyễn Hân lấy lại tinh thần, đẩy anh ra, đứng lên lui về phía sau mấy bước, hô hấp không đều nhìn anh.

Anh quay đầu đi, ngón tay đặt ở đầu gối nhẹ nhàng gõ, tư thái lười biếng, cười như không cười nhìn cô, ái muội không rõ nói: “Vừa lòng chưa?”

Nguyễn Hân không phản ứng lại anh đây là có ý gì, híp nửa con mắt, nghi hoặc nhìn anh.

“Tôi vẫn là cảm thấy vừa rồi như vậy không được, không đủ thân mật, không lừa được lão gia tử.” Lông mày anh hơi nhếch, vẫy tay với cô, “Lại đây.”

Lại đây???

Lại đây cái gì? Giống như vừa nãy sao???

Nhớ lại người đàn ông hơi thở nóng rực phun ở trên mặt vừa nãy làm cho tai cô có chút nóng lên, lại lui về phía sau mấy bước, lảng tránh tầm mắt ngả ngớn của anh, trong lòng thầm mắng lưu manh, ngoài miệng lại không muốn nhận thua, “Biểu hiện cũng không tệ lắm, anh chờ tôi lên lầu thay quần áo.”

Nói xong liền một đường chạy thẳng lên lầu.

Ngồi trên sô pha trong phòng thay đồ, Nguyễn Hân vuốt khuôn mặt đang nóng lên của mình, hít sâu, làm cho tâm tình bình tĩnh trở lại.

Thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, vốn dĩ muốn nhìn Phó Tư Nghiên mất mặt, không nghĩ tới Phó Tư Nghiên thế nhưng lại có thể diễn như vậy, nếu anh ở trong giới giải trí tuyệt đối có thể trở thành ảnh đế.

Một giờ sau, Nguyễn Hân trang điểm xong đi xuống lầu, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha xem tạp chí cũng đã thay xong quần áo, một thân quần bò thoải mái, bộ dáng so với tây trang giày da ngày thường như trẻ thêm vài tuổi, quần của cô cũng là quần bò, thoạt nhìn như là đồ cặp.

“Tôi xong rồi, đi thôi.”

Hôm nay tài xế cũng không có mặt, Phó Tư Nghiên lái xe, nhà cũ Phó gia ở phía Đông Nam Thành, từ trung tâm thành phố lái xe đến đó cũng mất tầm một tiếng rưỡi thời gian, Nguyễn Hân lên xe không bao lâu liền bắt đầu mệt rã rời, dựa vào trên ghế mà ngủ.

Trong xe an an tĩnh tĩnh, dọc theo đường đi Phó Tư Nghiên nhìn rất nhiều lần.

Bởi vì phải gặp Phó lão gia tử, Nguyễn Hân hôm nay cố ý mặc một chiếc áo tím nhạt bên trên, phối hợp với một quần bò liền, da thịt trắng nõn, cái trán trơn bóng đày đặn, trẻ trung đầy sức sống.

Xe tiến vào khu biệt thự, cảnh sắc hai bên đường độc đáo, tiếng lá phong đỏ ở Nam Thành xào xạc vang lên, Phó Tư Nghiên dừng xe ở ven đường, quay đầu lại, ngón tay đặt trên gò má ửng đỏ của cô chọc một chút.

Nguyễn Hân ngủ đến không biết gì, đột nhiên bị anh đánh thức, mở mắt ra, trong ánh mắt ngập nước mờ mịt một mảnh, hiển nhiên là còn chưa tỉnh hẳn.

“Sắp tới rồi, phải đi chọn chút trái cây.”

Phó lão gia tử cái gì cũng không thiếu, có cả một phòng quản gia bảo mẫu chăm sóc ông, Phó Tư Nghiên khi trở về nhà cũ rất ít khi mua đồ, nhưng Nguyễn Hân và anh cùng nhau trở về đều phải mua theo chút trái cây mang về, thật làm cho lão gia tử yêu thích.

Nguyễn Hân ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đi qua một con đường cái liền đến Phó trạch, cô từ trong túi lấy ra phấn trang điểm, “Tôi trang điểm thêm.”

Phó Tư Nghiên nói: “Tôi đi mua, em ở trong xe chờ tôi.”

Anh tháo đai an toàn xuống xe, Nguyễn Hân vội la lên: “Không được, đồ đưa cho ông nội tôi muốn tự mình chọn.” Loại cơ hội khoe mẽ ở trước mặt lão gia tử này đương nhiên không thể nhường cho anh.


DMCA.com Protection Status