Đích Nữ Vô Song

Chương 330:





Editor: Vy Vy 1505

Trận tuyết lớn bay lả tả một ngày, mãi đến buổi tối cũng chưa ngừng, trên đất đã đọng thật dày tuyết, giương mắt nhìn ra xa, quỳnh chi ngọc thụ, cả đất trời trắng như ngọc lưu ly. Mặc dù ban đêm tối đen vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng chung quanh, cộng thêm cứ xa xa lại có ánh nến phát ra từ đèn lồng, nghe tiếng tuyết rơi, im lặng mà an bình.

Bùi Nguyên Ca đã vén rèm lên nhìn ra lần thứ mười bảy.

Lúc gần đi Hoàng Mặc đã nói, chuyện Thương Úc Cẩn bị ám sát không phải nhỏ, hắn phải an bài Kinh Cấm Vệ giới nghiêm, tìm kiếm thích khách, có lẽ cả đêm cũng không trở về, kêu nàng không cần chờ. Nhưng Bùi Nguyên Ca lại vẫn không yên lòng, Thương Úc Cẩn là Kinh quốc Ngũ hoàng tử đến nghị hòa, thích khách dám ra tay trong kinh thành, phục kích Thương Úc Cẩn, có thể thấy được lá gan rất lớn, chỉ sợ cực kỳ hung ác, mong rằng Hoàng Mặc không có việc gì.

"Hoàng tử phi, không còn sớm nữa, ngài nên nghỉ ngơi."

Mộc Tê đổi ngọn nến sắp tắt, lại gắn chụp đèn, nhịn không được khuyên nhủ.


"Đã biết." Bùi Nguyên Ca thở dài, buông rèm thêu hoa hải đường, cũng nhịn không được cảm thấy kỳ quái. Rốt cuộc thích khách là ai mà dám ở kinh thành Đại Hạ ám sát Thương Úc Cẩn?

Đúng lúc này, bỗng nhiên "rầm" một tiếng, cửa sổ bị gió thổi mở, gió cuốn bông tuyết gào thét mà vào, mặc dù có chụp đèn chống đỡ, ánh nến vẫn lay động một trận, trong phòng lúc sáng lúc tối. Cũng may noãn các cũng đủ ấm áp, cũng không cảm thấy lạnh lắm, Tử Uyển bước lên phía trước đóng lại cửa sổ, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Ai đóng cửa sổ vậy? Sớm nói hôm nay gió lớn, cửa sổ phải đóng chặt, cố tình không nghe, hoàng tử phi bị lạnh thì phải làm sao?"

Tiểu cung nữ bên cạnh có chút ủy khuất nói: "Tử Uyển tỷ tỷ, rõ ràng muội đã đóng chặt rồi, tỷ cũng biết xưa nay muội làm việc cẩn thận."

Thấy là Trà Trản, Tử Uyển cũng có chút kỳ quái, xưa nay Trà Trản làm việc cẩn thận, không thể nào ngay cả cửa sổ cũng đóng không tốt, thật là kỳ quái, bỗng nhiên ánh mắt hơi ngưng, nhìn nơi nào đó trên mặt đất, lập tức xẹt qua, kinh hãi tim bang bang nhảy loạn, cường tự trấn tĩnh nói: "Ta nói là chuyện gì xảy ra? Thì ra là chốt cửa sổ bị hỏng rồi, khó trách bị gió thổi mở ra. Hoàng tử phi, hôm nay gió lớn tuyết lớn, cửa sổ lại hỏng rồi, chỉ sợ không thể nghỉ ngơi ở noãn các, hay là về chính viện đi! Dù sao xưa nay Cửu điện hạ sợ lạnh, đêm nay Cửu điện hạ có thể không trở lại, hoàng tử phi ở chính viện nghỉ một đêm đi!"

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người chung quanh ngẩn ngơ, rõ ràng sợ lạnh là Cửu hoàng tử phi, sao Tử Uyển lại nói là Cửu điện hạ?

Nhưng có thể hầu hạ bên cạnh Bùi Nguyên Ca đều là người vô cùng tỉnh táo, nghe vậy lập tức nhận thấy được không đúng, Sở Quỳ lập tức tiếp lời: "Cũng được, hôm nay hoàng tử phi còn nói muốn ngắm bồn tuyết hồng mai trong chính viện, mấy ngày nay không ngửi mùi, cảm thấy ngủ không được! Đáng tiếc noãn các quá nóng, tuyết hồng mai không dễ dưỡng, vừa vặn đêm nay về chính viện nghỉ tạm, hoàng tử phi cũng không cần nhớ thương."

"Cũng được." Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: "Dù sao chính viện cái gì cũng có, chúng ta đi thôi!"

Tử Uyển đột nhiên mở miệng làm cho nàng rời khỏi noãn các, chỉ sợ là....

Đám người Tử Uyển cường tự trấn tĩnh, lại đây giúp đỡ Bùi Nguyên Ca, đang muốn bước ra noãn các, bỗng nhiên cảm thấy một trận gió, một bóng dáng màu đen đột nhiên từ xà ngang bay vọt tới cửa, trước ngực trường kiếm hàn quang lạnh thấu xương, mang theo khiếp người băng hàn: "Phu nhân và các vị cô nương xin dừng bước!"

Tử Uyển hoảng hốt, vội vàng chạy lên chắn trước người Bùi Nguyên Ca: "Ngươi muốn làm gì?"

Nàng đúng là nhìn thấy chốt cửa sổ bị chém từ giữa, vết cắt bóng loáng mượt mà, hiển nhiên là mới đây, biết vừa rồi cửa sổ bị mở ra có cổ quái, chỉ sợ có kẻ xấu nhân cơ hội tiến vào noãn các, bởi vậy mới muốn Bùi Nguyên Ca rời đi. Nàng đã cố hết sức không biểu hiện ra dị thường, vì sao vẫn bị người cản lại? Chẳng lẽ kẻ xấu này là đến vì hoàng tử phi?

Người nọ một thân quần áo đen, khăn đen che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh quang lòe lòe, thân hình cao to, giọng nói mượt mà trong trẻo: "Cô nương vô cùng thận trọng, tâm tư nhạy bén, nhận thấy được không đúng liền lập tức làm cho vị phu nhân này rời đi, nhưng mà thực đáng tiếc, nha hoàn trong phòng cũng không trấn tĩnh tự nhiên giống phu nhân và vài đại nha hoàn, lộ ra một chút dấu vết, mới làm cho tại hạ nhận thấy được không đúng. Nếu chư vị đã phát hiện ta ở trong này, vì bảo đảm các ngươi sẽ không tố giác, chỉ có thể mời chư vị tạm thời dừng bước."


"Ngươi là ai?" Mộc Tê hỏi.

"Chư vị yên tâm, ta cũng không có ác ý, càng thêm không muốn thương tổn các vị, đợi đến lúc bình minh ta tự nhiên sẽ rời đi, có chỗ nào mạo phạm, xin chư vị thứ lỗi." Người áo đen nho nhã lễ độ nói, nhưng thật ra vô cùng ôn hòa, giống như xác thực không có ác ý.

Nhưng trước người áo đen vắt ngang một lưỡi kiếm như vậy, ai có thể yên tâm?

"Ngươi để cho hoàng tử phi nhà ta rời đi trước, chúng ta cam đoan sẽ không tố giác ngươi!" Mộc Tê cò kè mặc cả, thật sự lo lắng an toàn của Bùi Nguyên Ca: "Nếu ngươi lo lắng, có thể lấy ta làm con tin. Ta là đại cung nữ của hoàng tử phi, được hoàng tử phi tín nhiệm, suy nghĩ vì an nguy của ta, hoàng tử phi và các tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không tố giác ngươi. Như vậy được không? Dù sao, Cửu điện hạ nhà ta không ở đây, ngươi lại là nam tử, chung quy không ổn."

Người áo đen hình như cảm thấy thú vị, cười nói: "Cô nương nhưng thật ra trung tâm vì chủ!"

"Nói như vậy, ngươi đáp ứng rồi?" Mộc Tê kinh hỉ nói.

Người áo đen lắc đầu: "Thực đáng tiếc, ta không thể đáp ứng!"

"Ngươi ——" Mộc Tê nhất thời tức giận đến nói không ra lời.

Người áo đen cười yếu ớt nói: "Cô nương trung tâm vì chủ, xác thực khiến người khâm phục, nhưng mà ta không dám cam đoan, vị phu nhân này thật sự sẽ không ——" hắn vừa nói xong, liền chuyển ánh mắt qua Bùi Nguyên Ca, nhìn thấy dung mạo thanh nhã như hoa sen, hơi nao nao, không tự giác nhíu mày, trong lòng hiện lên một cảm giác khác thường, nhịn không được hỏi: "Vị phu nhân này, ngươi —— "


Lời còn chưa dứt, lại là một trận gió từ sau lưng hắn thổi vào, thế nhưng thổi bay khăn che mặt người áo đen, lộ ra dung nhan hắn.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong điện giật mình, nhìn Bùi Nguyên Ca, lại nhìn người áo đen kia, tuy người áo đen là nam tử, nhìn qua tuổi cũng lớn hơn Bùi Nguyên Ca ba bốn tuổi, nhưng mặt mày hai người thế nhưng có ba phần tương tự!

Bùi Nguyên Ca nhìn người trước mắt, trong lòng cũng một trận mê mang.

"Ngươi là ai? Vì sao —— "

"Ngươi là ai? Vì sao —— "

Hai người đồng thời hỏi, lại đồng thời giật mình, hình như cũng





DMCA.com Protection Status