Ngọn lửa toát ra từ than củi khác với lửa bình thường, ánh lửa lấp lóe sắc đen, lửa đen bao phủ vòng ngoài ngọn lửa. Ngọn lửa này dường như không phải lửa trần gian, nó là lửa tử vong đến từ âm phủ địa phủ/
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Phượng Hoàng Lô bốc cháy lửa, tất cả vật chết có mặt đều xông vào ngọn lửa.
Lửa cháy trên người vật chết, chúng nó như những người lửa. Ngọn lửa trên người chúng nó lấp lóe ánh lửa màu đen, nhìn sơ là biết chúng nó bò ra từ âm tào địa phủ.
Tất cả vật chết đều cháy lửa, chúng nó càng phấn khởi hơn, giống như người sống. Trước đó chúng nó còn hơi chết lặng, từ khi ngọn lửa bốc cháy trên người thì chúng nó như có máu thịt sống lại, rất hăng hái, đầy sức sống, cực kỳ hưng phấn.
Tiếng niệm chân ngôn ngày càng lảnh lót:
- Độc mễ tây bá mu phệ...
Trên người vật chất cháy lửa, chúng nó vặn vẹo càng nhiệt tình nhảy vũ đạo kỳ lạ. Các vật chết niệm chân ngôn, nhảy múa thì ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô cháy càng dữ dội, tiếng bùm bùm liên tiếp. Ngọn lửa từng tấc một nhảy cao hơn, như có sức sống có thể từng tấc mọc dài hơn.
Đại Hắc Ngưu thì thào:
- Sắp bắt đầu, ha ha ha, chiêu người chết, bổn soái ngưu muốn nhìn xem là loại người chết gì!
Ánh mắt Đại Hắc Ngưu trở nên sắc bén.
Thánh Sương Chân Đế hồi hộp nhìn Phượng Hoàng Lô chằm chằm. Tất cả vật chết tụ tập lại đây làm nghi thức tà ác như vậy, các vật chết đều không có ý thức, chúng nó chỉ là xác chết biết đi. Giờ chúng nó tụ tập tại đây tổ chức nghi thức chiêu hồn, vậy là có lực lượng cực kỳ tà ác điều khiển chúng nó.
Thánh Sương Chân Đế rất căng thẳng, nàng muốn biết người chiêu hồn rốt cuộc là ai!
Tất cả vật chết lớn tiếng tụng niệm, điên cuồng vặn vẹo người:
- Độc mễ tây bá mu phệ...!
Tiếng ngâm tụng càng cao thì ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô cháy càng dữ dội, ngọn lửa trên người vật chất cũng bốc lên cao theo.
Tưng tưng tưng!
Khi nghi thức sắp đến cao trào đột nhiên có tiếng đàn cầm truyền đến.
Tiếng đàn cầm vang lên, sóng âm nháy mắt trùng kích, như sóng dữ, như lưỡi dao cực bén chém tới.
Vèo!
Ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô hay lửa trên thân thể người chết bỗng giảm bớt nhiều, như bị gió to thổi qua làm các ngọn lửa đung đưa suýt dập tắt.
Nhóm Lý Thất Dạ nhìn sang. Trên không trung bỗng xuất hiện một cây cổ cầm, không biết từ đâu chui ra, cổ kính cổ xưa vô cùng. Cây cổ cầm như bị tẩy trong dòng sông năm tháng dài đằng đẳng, cảm giác tang thương vô tận.
Cổ cầm đột nhiên xuất hiện, không người đàn mà tự vang, tiếng đàn tưng tưng chất chứa lực lượng vô cùng. Lực lượng này chí cao vô thượng, mỗi tiếng đàn có thể tước hết quy vật trong thiên hạ.
Thánh Sương Chân Đế nhìn kỹ, kinh ngạc hỏi:
- Đây là tiếng cầm gì vậy? Tiếng đàn này rất giống tiếng đàn trấn áp Hắc Thạch Tử, hình như có cùng nguồn gốc.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói, mắt nhìn cổ cầm:
- Nó vốn cùng nguồn.
Tiếng đàn cầm văng vẳng bên tai, sóng âm như đao kiếm bay tới làm ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô, lửa trên thân người chết lập lòe như ngọn đèn leo lét trong gió tùy thời bị tắt.
Nhìn cảnh này Liễu Yến Bạch tò mò hỏi:
- Sư phụ, cổ cầm đang đối địch với chúng nó sao?
Đại Hắc Ngưu gật đầu nói:
- Đúng rồi, đây là hai Chí Tôn vô thượng đối đầu, dù bọn họ đã không ở nơi này, thậm chí một người đã chết nhưng trăm ngàn vạn năm sau lực lượng, ý chí của họ vẫn so kè.
Thùng thùng thùng!
Khi ngọn lửa lập lòe chợt vang tiếng trống kinh thiên động địa, tiếng trống cất cao trùng kích.
Ra tay là mấy vật chết, hoàng đế xe thần, bá chủ ngựa chiến, dù chúng nó đã chết nhưng biết mình nên làm gì. Chúng nó cầm gậy trống gác trên giá đỡ nhiều lần vỗ trống trận.
Thùn thùng thùng!
Tiếng trống như sóng lớn dâng lên cao đánh vào tiếng cầm, tựa như sóng dữ không ngướt chặn lại tiếng cầm chém vào.
Tưng tưng tưng!
Tiếng cầm càng dồn dập đánh hướng tiếng trống, muốn xuyên qua tiếng trống dập tắt dúm lửa.
Hoàng đế xe thần, bá chủ ngựa chiến, các vật chết biết nếu để tiếng cầm dập lửa thì chúng nó sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bởi vậy chúng nó liều mạng gõ trống trận.
Tiếng trống trận trận như sóng dữ xô bờ nhiều lần trùng kích tiếng cầm.
Bị tiếng trống quấy nhiều khiến uy lực tiếng cầm tước bị giảm. Uy lực tiếng cầm giảm xuống, chợt nghe tiếng bùm bùm, ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô hay lửa trên người vật chết lại bùng cháy, sáng rực lên, càng lúc càng mãnh liệt.
Tiếng vật chết ngâm tụng đã lảnh lót đến tột độ, sắp rách cổ họng:
- Độc mễ tây bá mu phệ...
Chúng nó liều mạng vặn vẹo người đẩy nghi thức chiêu hồn đến cao trào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng đợt tiếng nổ không dứt bên tai, khi chiêu thức nghi hồn đến cao trào đột nhiên ngọn lửa trong Phượng Hoàng Lô như nổ tung.
Lửa trong Phượng Hoàng Lô bỗng tăng vọt, tràn ngập lực lượng. Nó như cái kén lớn, bên trong chứa sinh linh gì. Ngọn lửa không ngừng khuếch trương, dường như thứ trong kén không ngừng sinh trưởng sắp phá kén ra ngoài.
Lửa trong Phượng Hoàng Lô tăng vọt, lò tùy thời nổ tung. Ngọn lửa trên người tất cả vật chết trong giáo trường bốc cháy càng dữ dội hơn. Các vật chết điên cuồng niệm chân ngôn chiêu hồn, cơ thể điên cuồng vặn vẹo, sắp tiến vào trạng thái phát cuồng.
Hãy tưởng tượng đám người chết tụ tập lại điên cuồng vặn vẹo cơ thể, nhảy điệu múa cực kỳ quỷ dị. Nghi thức chiêu hồn như vậy đáng sợ khủng bố biết bao, nhiều người nhìn cảnh này sẽ lạnh gáy.
Tưng tưng tưng!
Cổ cầm ở giữa hư không đàn càng dồn dập, như hạt châu lăn, từng nốtn hạc tràn ngập sát phạt. Mỗi tiếng đàn cầm như những thanh thần kiếm chém xuống.
Hoàng đế xe thần, bá chủ ngựa chiến, các tồn tại vô địch điên cuồng gõ trống trận. Tiếng trống thùng thùng đối kháng với tiếng đàn cầm tưng tưng.
Mỗi tiếng đàn cầm như thần kiếm chém xuống, nhưng tiếng trống trận thùng thùng vô cùng trầm nặng như đất đai, như sóng biển cuộn trào. Tiếng trống dâng cao từng đợt chặn lại đàn cầm đánh xuống.
Tiếng cầm dù lọt vào giáo trường trùng kích lửa trên thân người chết và Phượng Hoàng Lô nhưng uy lực bị suy yếu hoàn toàn, không thể ngăn lại nghi thức chiêu hồn.
Thánh Sương Chân Đế nhìn cảnh này thì thào:
- Chí Tôn quyết đấu! Cổ cầm yếu thế hơn.
Đại Hắc Ngưu mở miệng nói:
- Trống trận là vật phi phàm, tổ khí ghê gớm. Tiếc rằng chủ nhân của cổ cầm không để lại đạo sát phạt, tự cổ cầm không cách nào phát huy ra uy lực mạnh nhất của nó.