Đế Bá

Chương 3472: Hoàng Thượng Bao Giờ Mới Chết Đây (Hạ)



Tuy rằng Thái Thanh Hoàng chính là cha mẹ tái sinh của hắn, thế nhưng Trương Giáp Đệ cũng biết rằng, Thái Thanh Hoàng chính là một người thiết huyết vô tình, một khi có người phạm vào chuyện tối kỵ của hắn thì người đó chắc chắn phải chết!

- Lời tự an ủi mình như thế, không cần phải nói nữa.

Lý Thất Dạ phất tay, cười nói:

- Ngay cả người ngu cũng nhìn ra hoàng thượng sắp đi đời nhà ma rồi, chết chỉ là chuyện sớm muộn. Dù không phải là hôm nay thì cũng là chuyện nay mai, không thể chịu đựng quá lâu nữa.

Trương Giáp Đệ mở to mắt nhìn Lý Thất Dạ, không biết người này là nhóc con vô tri hay là một tên điên nữa, thế mà lại dám đường đường chính chính nói như vậy. Càng chết người hơn là, người này lại nói ngay trước mặt hắn.

Người ngu cũng biết Trương Giáp Đệ hắn chính là tâm phúc của Thái Thanh Hoàng. Nói câu nói này trước mặt hắn, cũng chẳng khác nào muốn đưa câu nói này vào tai Thái Thanh Hoàng. Đúng thật là chán sống mà.

Tuy rằng Lý Thất Dạ đã được phong làm thái tử, thế nhưng cũng không tới nỗi nóng lòng muốn trèo lên ngôi vị hoàng đế như thế chứ. Coi như nóng lòng trèo lên ngôi vị hoàng đế, hi vọng Thái Thanh Hoàng chết nhanh một chút, thì cũng không tới mức không giữ mồm giữ miệng như thế này.

Thế nhưng Lý Thất Dạ lại nói ra một cách đường hoàng, giống như hận không thể nhìn thấy Thái Thanh Hoàng chết ngay lập tức.

- Điện hạ quá lời, cẩn thận tai vách mạch rừng.

Trương Giáp Đệ đã bị dọa sợ, vội vàng nói nhỏ.

Trương Giáp Đệ coi như cũng có lòng tốt. Đổi lại là người khác thì đã báo cáo câu nói này của Lý Thất Dạ cho Thái Thanh Hoàng, kéo Lý Thất Dạ xuống ngựa chặt đầu của hắn.

Thế nhưng Trương Giáp Đệ vẫn niệm tình Lý Thất Dạ còn trẻ vô tri, vì vậy nhỏ giọng nhắc nhở Lý Thất Dạ.

- Không có gì cả, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, nào có ai có thể trường sinh.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Có dịp ta sẽ hỏi hoàng thượng, hỏi xem bao giờ hắn chết.

Lời này khiến Trương Giáp Đệ bối rối, không biết trong hồ lô của Lý Thất Dạ bán thuốc gì. Đổi lại là người khác thì không ai dám chạy tới trước mặt hoàng đế hỏi hắn bao giờ chết, đây chính là tội lớn chém đầu.

Ngay cả người ngu cũng không làm như thế, trừ phi là ngu hết cách cứu! Nhất thời, Trương Giáp Đệ ngẩn người, không đoán được Lý Thất Dạ là loại người như thế nào.

Vì vậy, lúc này Trương Giáp Đệ dứt khoát không nói, ngoan ngoãn ngậm miệng, hắn không muốn bị vạ lây.

Trương Giáp Đệ ngậm miệng không nói không rằng nên đoạn đường này có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều. Lý Thất Dạ không để tâm, đi bộ nhàn nhã, thưởng thức phong cảnh trên đường đi.

Cuối cùng, bọn họ tới trước bảo khố của Đấu Thánh vương triều. Bảo khố của Đấu Thánh vương triều có vô số cường giả bảo vệ, không được cho phép thì không ai được phép bước vào nửa bước.

Sau khi hai người bọn họ đi qua hết cánh cửa này tới cánh cửa khác thì cuối cùng cũng đi được vào bên trong bảo khố.

Bảo khố của Đấu Thánh vương triều rộng lớn biết mấy, đi vào bên trong bảo khố này thì chẳng khác nào đi vào một thế giới khác. Bảo khố cực kỳ rộng lớn, từng hòm bảo vật cao lớn được đậy kín, cũng có những món bảo vật mạnh mẽ đang trôi nổi.

Lý Thất Dạ nhìn lướt qua, nhìn bảo khố rộng lớn trước mắt, cười cợt, nói rằng:

- Đấu Thánh vương triều chúng ta có bí tàng không? Bảo vật nơi này tuy nhiều, thế nhưng quá tầm thường.

- Chuyện này... thuộc hạ không biết.

Trương Giáp Đệ cười gượng, nói.

Nhất thời, hắn cảm thấy mơ hồ về người chủ nhân mới này. Ngươi nói hắn là thằng nhóc làm xằng làm bậy thì cũng đúng, bởi vì hắn nói chuyện không kiêng kỵ. Thế nhưng, khẩu khí của hắn lại quá lớn.

Bảo khố trước mắt chính là toàn bộ tài sản của Đấu Thánh vương triều. Trong bảo khố này bảo vật nhiều vô số kể. Đừng nói là người trẻ tuổi, ngay cả Chân Thần như hắn lần đầu tới bảo khố cũng bị bảo khố bảo vật nhiều vô số kể làm rung động.

Thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề có phản ứng gì hết, lại còn nói rằng bảo khố này quá tầm thường. Khẩu khí này quá lớn, e rằng ngay cả Chân Thần bất hủ như hắn cũng không dám ăn nói ngông cuồng như vậy.

Thế nhưng Lý Thất Dạ lại hết sức hời hợt nói ra câu nói bá đạo như thế. Gặp gỡ chủ nhân như thế này, Trương Giáp Đệ cảm thấy mờ mịt không hiểu.

Trương Giáp Đệ cũng không phải là tiểu nhân vật gì cho cam, hắn là Chân Thần bất hủ, còn lâu mới lừa gạt được hắn. Thế nhưng hiện tại Trương Giáp Đệ hoàn toàn không nhìn rõ chủ nhân mới của hắn.

Bên trong bảo khố này có rất nhiều bảo vật, binh khí, tiên kim, kỳ bảo, thần mộc,... Ở đây không chỉ giữ vật, mà còn giữ rất nhiều tài nguyên.

Mỗi món bảo vật, tiên tài đều tỏa ra đủ loại màu sắc. Đi trong bảo khố này, ai cũng cảm thấy hoa cả mắt.

Đi trong bảo khố này, ai ai cũng bị số lượng bảo vật nhiều vô số kể chấn động. Ngay cả Chân Thần bất hủ nhìn thấy nhiều bảo vật như vậy thì cũng cảm thấy chấn động.

Đổi lại là những người trẻ tuổi khác, nhìn thấy có nhiều bảo vật như vậy để mình chọn lựa thỏa thích thì chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, người có định lực tốt cách mấy thì cũng không thể kiềm chế được sự sung sướng.

Cho dù có định lực tốt cách mấy thì cũng không thể kiềm chế được tâm trạng của mình, sẽ biểu hiện ra vẻ vui mừng trước đống bảo vật nhiều vô số kể.

Thế nhưng khi Trương Giáp Đệ quan sát Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ rất bình thản, hoàn toàn không để tâm, chỉ đi nhìn qua một chút, không hề có vẻ kinh hỉ.

Dáng vẻ của Lý Thất Dạ giống hệt như đi chợ lựa rau, như thể trước mắt không phải là bảo vật kinh thế hãi tục, mà chỉ là những bó cải trắng hay củ cải mà thôi.

Lý Thất Dạ rất bình thản, tình cờ lắm mới có một, hai món bảo vật để hắn dừng chân quan sát.

Hơn nữa, Trương Giáp Đệ cẩn thận quan sát thì thấy rằng Lý Thất Dạ không phải giả đò bình tĩnh, cũng không phải đang khống chế tâm trạng của mình, mà hắn thật sự bình thản, giống hệt như đang đi chợ mua rau, phản ứng rất tự nhiên.

Dù sao thì Trương Giáp Đệ cũng là Chân Thần bất hủ, nếu như có người đang cố gắng khống chế tâm trạng của mình ngay trước mặt hắn thì hắn chắc chắn sẽ nhận ra.

Thế nhưng hiện tại Trương Giáp Đệ có thể khẳng định rằng, Lý Thất Dạ không hề khống chế tâm trạng của mình, trong lòng của hắn không hề cảm thấy mừng rỡ phát điên, phản ứng của hắn rất bình thường, rất bình thản.

Trương Giáp Đệ nhìn không thấu, cảm thấy có chút đờ đẫn.

Năm đó lần đầu tiên hắn theo Thái Thanh Hoàng vào bảo khố, lúc đó hắn không còn là một tên tiểu tử nữa mà đã trở thành cường giả vang danh thiên hạ. Hắn lúc đó đã trải qua bao năm sóng gió, gặp gỡ không ít cảnh tượng hoành tráng.

DMCA.com Protection Status