Thi Thăng ôm tay trước bụng, sờ sờ lá thư trong tay áo, Mông Sơn Minh đã nói cực kì rõ ràng dễ hiểu, chỉ cần triều đình hạ chỉ, Nam châu chắc chắn sẽ xuất binh.
Có điều cuối cùng ông ta cũng không lấy bức thư ra, bằng không tương lại bọn họ không chịu ra sức, sẽ bị người khác nhìn thấy ý đồ.
Sau đó Long Hưu lại hỏi: “Phía Nam châu bên kia, động tĩnh lương thực thế nào rồi?”
Một tên trưởng lão thở dài một tiếng: “Giao thì cũng giao rồi, Định châu Tiết Khiếu truyền tin đến, hôm nay lại tiếp tục giao ra hai mươi xe, chỉ là nhìn theo cách giao này của hắn, giày vò một trăm ngày cũng chỉ có thể giao hai ngàn xe ra, chỉ sợ đánh xong hết rồi, hắn cũng chỉ có thẻ giao ra chút da lông mà thôi, hết lần này đến lần khác chúng ta cũng chẳng làm gì được hắn, mạnh mẽ ép buộc chỉ sợ hắn bị ép đến tạo phản, thằng nhãi này đúng thật là có chỗ dựa nên chẳng sợ gì!”
Dịch Thư âm thầm nghiến răng, thầm mắng hắn là cẩu tặc!
“Hừ hừ!” Long Hưu liên tục cười lạnh: “Xem lát nữa ta dạy dỗ hắn thế nào! Thúc giụ, tiếp tục thúc đẩy hắn tăng nhanh tốc độ lên! Không phải hắn nói xe cộ có vấn đề sao? Bảo Tiết Khiếu tập hợp xe từ Định châu lên tiếp viện, ta xem hắn còn lấy được lí do gì khác!”
Lí do? Không cần lí do, những chiếc xe mà Định châu tập hợp còn chưa tiến vào đất Nam châu đã gặp phải một đám cường đạo che mặt, đánh bại nhân mã hộ tống Định châu, người dân đánh xe sợ tới mức chạy tán loạn.
Bọn cướp không cướp được thứ gì, tức giận không thôi, làm một mồi lửa thiêu cháy hết tất cả mấy chiếc xe...
Mao Lư sơn trang, Quản Phương Nghi nhanh chân bước vào viện của Ngưu Hữu Đạo, tìm thấy Ngưu Hữu Đạo đúng lúc đang nói chuyện với Mông Sơn Minh, báo cáo nói: “Bên phía Đại Thiện Sơn truyền tin đến, nói chuyện xe lương bị hủy kia, ba phái lớn không tìm chúng ta đòi công bằng, tìm bên Đại Thiện Sơn đòi công bằng rồi, hạn Đại Thiện Sơn trong vòng ba ngày phải tìm thấy tên cướp kia, Hoàng Liệt rất đau đầu.”
Nói xong, tự bà ta còn không nhịn được mà cười lên, ba phái lớn biết được có tìm đến bên này cũng vô dụng nên mới bắt đầu làm khó Đại Thiện Sơn.
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện này đơn giản, ngươi bảo Hoàng Liệt nói, tên cướp kia đã tiến vào trong lãnh thổ nước Triệu rồi.”
Quản Phương Nghi không nhịn cười nổi nói: “Ngươi nhất định muốn giữ lại đống lương thực này à!”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, cũng than nhẹ một tiếng: “Trên đường vận chuyển số lương thực này đi, tu sĩ năm nước hai hướng đông tây giao thủ, đã có bao nhiêu người phải chết? Vì sao lương thực nên địa bàn Nam châu chúng ta lại an toàn? Ngươi cho rằng ta chỉ có ý đồ lấy tiền của Hàn Tống thôi sao? Về sau cũng như vậy, vật tư hai nước Tấn, Tề cũng chỉ có đến Nam châu của ta mới là an toàn nhất, đến chỗ khác tất nhiên sẽ có người đánh cướp phá hoại, về sau bọn họ sẽ hiểu được, ta mới là người thật sự bảo vệ số lương thực này vì Đại Yến, tới tay ta rồi, sẽ không tổn hao chút gì!”
Lúc này Quản Phương Nghi mới hiểu ra, ánh mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo phức tạp, bà ta cảm nhận được cái gọi là dốc hết tâm huyết.
Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn dự thính lại lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, cuối cùng cũng hiểu được sự khổ tâm của người nào đó.
Không chỉ có Yến đình nhìn chằm chằm đợt lương thực này.
Sau khi Vệ quốc nhận được tin tức đám tu sĩ áp giải của bổn quốc truyền về, Huyền Vi liên hệ với Ngưu Hữu Đạo trước tiên, chất vấn Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì.
Ngưu Hữu Đạo trả lời rất đơn giản, lương thực trên tay hắn chính là trên tay Yến quốc.
Không hề có lời giải thích dư thừa nào, có một số việc cũng không cần giải thích, tất thảy đều nhìn về phía sau, đến lúc đó tự nhiên sẽ bình ổn được cơn phẫn nộ của mọi người.
Thiệu Bình Ba thân ở Tấn quốc càng sốt ruột nhìn chằm Ngưu Hữu Đạo bên này, Vệ quốc lấy chuyện lương thực bị chặn đường dày vò y, không biết Ngưu Hữu Đạo đang làm cái quái gì, mãi cho đến khi biết tin tu sĩ Hàn Tống chưa đánh cướp được mớ lương thực này, y mới ý thức được, rất có khả năng Ngưu Hữu Đạo đã bí mật đạt được hiệp định gì đó với Hàn Tống.
Nam châu muốn khởi binh tạo phản? Ý nghĩ này bắt đầu quanh quẩn trong đầu Thiệu Bình Ba, rồi lại phủ định nó, một trong những nguyên nhân phủ định là cho rằng Thương Triều Tông rất không có khả năng phản Yến.
“Đại công tử, nghỉ ngơi chút đi.”
Thiệu Bình Ba cau mày, đứng ở trước cửa sổ nhìn những bông tuyết tung bay bên ngoài, Thiệu Tam Tỉnh đứng bên khuyên, trong mắt có tia lo lắng.
Cũng vì Vệ quốc mượn chuyện lương bị Ngưu Hữu Đạo chặn đường nên hai ngày hai đêm nay Đại công tử không hề chợp mắt.
Nhưng đến giờ Thiệu Bình Ba không thể ngủ được, mặc dù thế cục là do y thúc đẩy, một trong những mục đích là nhắm vào Ngưu Hữu Đạo, nhưng biết rõ Ngưu Hữu Đạo không có sự lựa chọn nào khác nhưng y vẫn không tin Ngưu Hữu Đạo có thể tùy tiện phản Yến, vì động tĩnh từ trên xuống dưới của Nam châu quá bình tĩnh, giống như chiến loạn Yến quốc không liên quan gì đến Nam châu, hơi thiếu bình thường.
Với hiểu biết của y về Ngưu Hữu Đạo, chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, rốt cuộc xuất hiện vấn đề ở đâu, y vẫn đang suy nghĩ.
“Doãn đại tướng quân tới rồi sao?” Thiệu Bình Ba nhàn nhạt hỏi.
Sau khi lương thực bị chặt đứt, phản quân Thương châu đột nhiên tăng cường tấn công, y lờ mờ hoài nghi có phải liên quan đến Ngưu Hữu Đạo không.
Tư duy của y và Ngưu Hữu Đạo giống nhau, lúc Ngưu Hữu Đạo gặp chuyện gì đầu tiên cũng nghi ngờ y, ngược lại y cũng thế.
Giờ y đang cần một người tinh thông quân sự phân tích mục đích phản quân Thương châu làm như vậy giúp y, hiểu rõ mọi chuyện thì mới có thể tiến hành phán đoán thêm những chuyện khác.
Phương diện quân sự cũng là một nhược điểm của y. Năm đó tuy Bắc Châu tự lập có đại chiến nhưng thực sự lo liệu chiến sự vẫn là Thiệu Đăng Vân, y cũng chỉ đi theo xem thử, từ đầu đến cuối y chưa từng đường đường chính chính gia nhập quân ngũ, am hiểu chính vụ.
Lúc ở Bắc Châu y quá nhiều việc, không có sức lực đầu tư vào mảng quân sự.
Đương nhiên, tương đối mà nói, y vẫn hiểu hơn Ngưu Hữu Đạo một chút, dù sao cũng tiếp xúc nhiều hơn so với Ngưu Hữu Đạo.
Cho nên khi y đưa ra vài yêu cầu với Thái Thúc Hùng về phương diện này, Thái Thúc Hùng vui vẻ đồng ý, trực tiếp hạ chỉ đại tướng quân Tấn quốc Doãn Trừ sau này sẽ làm giáo viên quân sự cho y.
Thiệu Tam Tỉnh hơi do dự.
Thiệu Bình Ba mau chóng ý thức được gì đó, biết rõ hôm nay y phải gặp mặt Doãn Trừ còn bảo y nghĩ ngơi, chậm rãi quay đầu, híp mắt nói: “Tình hình như thế nào?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Người hầu bên phủ Doãn đại tướng quân vừa đến nói, phía nam quân doanh bị tuyết lớn đè sập doanh trại, đại tướng quân vội vàng đi xem thử rồi.”
Gương mặt Thiệu Bình Ba lập tức căng cứng, hiểu ra.
Trước mặt Thái Thúc Hùng Doãn Trừ vỗ ngực đồng ý, hẹn với y hôm nay gặp mặt y, y còn đặc biệt chuẩn bị rượu ngon, thức ăn ngon vì cuộc gặp mặt hôm nay, kết quả bây giờ vị đại tướng quân kia đã mượn cớ bỏ chạy.
Tuyết lớn đè sập doanh trại, đường đường đại tướng quân nếu bình thường làm vậy còn nghe được, nhưng nếu vì việc này mà vứt lời dặn của Hoàng đế Tấn quốc sang một bên, vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề, những kẻ quyền quý Tấn quốc vẫn không quá chào đón Thiệu Bình Ba y...
Sau đó bên Yến quốc cũng ý thức được vấn đề sau khi quân lương thuận lợi tiến vào Nam châu, vì sao tu sĩ Hàn Tống không tiếp tục tập kích quấy rối?
Sở dĩ ý thức được chuyện này là vì sau khi chịu thiệt một đợt, vật tư viện trợ của Tấn, Tề đã cố gắng tránh Nam châu, muốn lén vận chuyển qua nơi khác, kết quả vẫn bị quấy rối, chỉ sau khi lương thực tiến vào Nam châu thì rất thuận lợi bị Nam châu nuốt mất một phần lớn.
Trở về suy nghĩ lại nguyên nhân, ngẫm nghĩ tỉ mỉ khiến người ta không rét mà run.
Thế là Yến đình không còn hối thúc Thương Triều Tông đưa lương nữa, ba phái lớn cũng không ép Ngưu Hữu Đạo, ngược lại còn nói những lời lẽ ngon ngọt trấn an.
Là sợ Nam châu đột nhiên kích động.