Tần, Hàn, Tống đối với cái này cũng không có ý kiến, đã có thể phái người đến nơi hẹn, liền nói rõ chấp nhận thực lực và lực ảnh hưởng của Thương Triêu Tông có thể đại biểu Yên quốc.
Tất cả đều không muốn Tấn quốc chiếm đoạt Vệ, Tề lớn mạnh là khẳng định, nhưng thật muốn nói tới trả giá thực tế, lại bắt đầu cãi cọ, ai cũng không muốn ăn thiệt thòi.
Thời điểm một đám người dựa vào lý lẽ biện luận, Thương Triêu Tông không lên tiếng, Lam Nhược Đình ngược lại nói đến miệng khô lưỡi khô.
Bên sứ đoàn Tống quốc, Giả Vô Quần hộ tống đến đây tĩnh tọa ở phía sau, thờ ơ lạnh nhạt, không kêu tiếng nào, hắn cũng không thốt ra thanh âm được.
Trừ tu sĩ dẫn đầu sứ đoàn Tống quốc, người bên Tần, Hàn đều không biết Giả Vô Quần cũng tới, ngay cả người khác trong sứ đoàn Tống quốc cũng không biết.
Phần lớn thời gian Giả Vô Quần đều quan tâm lời nói của Thương Triêu Tông, sau khi đại biểu các nước ầm ĩ lên, càng chú ý tới phản ứng của Thương Triêu Tông.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn lưu tâm đến một hộ vệ phía sau Thương Triêu Tông dường như luôn đánh giá hắn, chỉ không biết là ai, dường như chưa từng nghe nói bên người Thương Triêu Tông có người này, chuẩn bị quay đầu lại tìm hiểu một thoáng.
Người kia không phải ai khác, chính là Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo đối với thương lượng căn bản không cảm thấy hứng thú, này vốn là hắn thụ ý Thương Triêu Tông an bài, cũng không dự định đàm ra kết quả gì, thế cục không bức đến trình độ nhất định, đừng hòng những người này vứt bỏ tư tâm đồng tâm hiệp lực, thật có dễ dàng như vậy mà nói, cũng không cần chờ tới hôm nay mới ngồi xuống.
Hắn chân chính cảm thấy hứng thú là Giả Vô Quần, tất cả làm nền, chỉ vì dụ Giả Vô Quần đến mà thôi, cũng là vì che giấu bên này gặp mặt Giả Vô Quần.
Đàm phán nửa ngày không đàm phán ra kết quả gì, ngược lại là tới gần thời gian dùng cơm, Thương Triêu Tông đứng dậy đánh nhịp, hôm nay tạm nghỉ, thiết yến khoản đãi sứ thần.
Thời điểm mọi người tản đi, Ngưu Hữu Đạo nhân cơ hội đến bên người Giả Vô Quần, thấp giọng nói:
“Vương gia cho mời.
Giả Vô Quần khẽ gật đầu.
Ra nghị sự đường, Giả Vô Quần bắt chuyện với tu sĩ dẫn đầu, ở dưới đối phương yểm hộ một mình rời đi.
Trước khi tu sĩ này đến, bên Tử Bình Hưu đã thông báo qua.
Giả Vô Quần tự có người tiếp ứng, mang đến một chỗ yên lặng.
Thương Triêu Tông đi tới, chỉ dẫn theo hai người, Vân Cơ và Ngưu Hữu Đạo.
Giả Vô Quần chắp tay hành lễ, chỉ có thể làm động tác, miệng không thể nói.
Thương Triêu Tông chỉ chỉ trên mặt mình.
Giả Vô Quần khẽ mỉm cười, nhấc tay kéo xuống ngụy trang, lộ ra chân dung, một trung niên da dẻ trắng nõn, hai mắt có thần, thần thái bình tĩnh.
Tướng mạo nhìn như phổ thông, nhưng trên người mơ hồ lộ ra một cổ khí chất xuất trần.
“Làm phiền tiên sinh bôn ba chạy đến, tiên sinh cực khổ rồi.
Thương Triêu Tông cười đưa tay mời ngồi.
Giả Vô Quần lại lần nữa chắp tay cảm ơn, cùng ngồi xuống.
Ngưu Hữu Đạo thì giống như hạ nhân, hai tay dâng một bộ văn phòng tứ bảo bày ở trước mặt Giả Vô Quần, cũng tự mình ở bên cạnh mài mực, đồng thời chú ý phản ứng của Giả Vô Quần.
Ánh mắt Giả Vô Quần rơi vào trên giấy, ánh mắt ngưng lại, trong lòng có thể nói chấn kinh, ánh mắt chậm chạp khó có thể rời khỏi.
Kiểu giấy quả thực không khác loại giấy hắn dùng hàng ngày.
Ánh mắt lại rơi vào trên bút, trên giá bút và nghiên mực, dáng vẻ cũng như đúc.
Không nhịn được đưa tay cầm bút, phát hiện rất quen tay, dường như giống như đúc, đoán chừng đặt ở trong nhà hắn mà nói, có thể lấy giả đánh tráo, ngay cả hắn cũng nhận không ra thật giả.
Từ chuyện này có thể thấy, đối phương nắm giữ tình huống của mình có thể tưởng tượng được, dường như không có bí mật gì để nói, trong lòng hắn chấn kinh là ngoại nhân khó có thể tưởng tượng.
Hắn phản ứng, Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy, mỉm cười, vì những đồ vật này, hắn tốn không ít tâm tư.
Vì chút đồ vật này, hắn không tiếc dùng chút thủ đoạn, để Tử Phủ cảm thấy văn phòng tứ bảo của Giả Vô Quần đã cũ, nên thay đổi, thay cho Giả Vô Quần bộ mới. Còn bộ cũ thì bị hắn tiếp nhận, sau đó chuyển đồ vật từ xa đến, có thể không tương tự y như thật sao?
“Vương gia đặc biệt vì tiên sinh chế tạo văn cụ, tiên sinh dùng có cảm thấy tiện tay không?
Ngưu Hữu Đạo ở bên cạnh hỏi.
Hô hấp của Giả Vô Quần có chút nghiêm nghị, bút trong tay nhẹ, nhưng tâm tình trầm trọng trước nay chưa từng có, cảm giác lần này đến, bản thân như trần trụi đứng ở trước mặt đối phương, không hề có bí mật đáng nói!
Bộ văn cụ này như thế nào? Trong lòng Thương Triêu Tông kỳ quái, nhìn ra Giả Vô Quần đối mặt bộ văn cụ này phản ứng không bình thường, sắc mặt bình tĩnh trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Thương Triêu Tông không rõ ràng được chuyện gì xảy ra, không biết Ngưu Hữu Đạo làm cái quỷ gì, không biết vì sao ra sức nhằm vào vị này, lại càng không biết bộ văn cụ trước mắt cho Giả Vô Quần bao nhiêu áp lực, đương nhiên, hắn biết Ngưu Hữu Đạo làm như vậy tất có nguyên nhân.
Giả Vô Quần bình phục tâm tình, đề bút chấm mực viết xuống vài chữ, tiện tay đẩy cho Thương Triêu Tông xem: Vương gia có tâm rồi!
Sau đó lại viết: Vương gia cho gọi, không biết có gì phân phó?
Ngưu Hữu Đạo đứng ở bên hắn nhìn Thương Triêu Tông khẽ gật đầu.
Thương Triêu Tông cười nói:
“Tự nhiên là vì sự tình liên thủ kháng Tấn.
Giả Vô Quần lại viết: hôm nay Vương gia gọi các nước tới nghị sự, tựa như chỉ vì xem náo nhiệt, không có tâm quyết nghị, ngược lại dụng tâm với Giả mỗ như vậy. Vương gia có chuyện không ngại nói thẳng!
Thương Triêu Tông xem xong, cười ha ha đứng lên.
“Giả tiên sinh, sứ giả các nước hẳn đã tới nơi yến tịch, bản vương còn phải đi phụng bồi. Vương Khiếu, chiêu đãi tiên sinh chu đáo.
“Vâng!
Ngưu Hữu Đạo chắp tay lĩnh mệnh.
Thương Triêu Tông xoay người nhanh chân rời đi, Giả Vô Quần nhíu mày đứng lên, không thể nói chuyện chính là phiền phức, muốn gọi cũng không thể phát ra tiếng.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn Giả Vô Quần đưa tay ra hiệu.
“Giả tiên sinh, mời ngồi!
Giả Vô Quần căn bản chướng mắt hắn, phẩy tay áo bỏ đi, ai biết thân hình Vân Cơ lóe lên, ngăn cản đường đi của hắn.
Giả Vô Quần dừng bước, mắt lạnh lẽo nhìn hai người.
Ngưu Hữu Đạo:
“Triệu diệt, thế cân bằng của thiên hạ đã phá! Tây tam quốc ác chiến, vô lực quan tâm phía đông, tân Tần cuốn vào, tự lo không xong. Nếu như Tấn thắng, Vệ, Tề vong, qua một đoạn thời gian, Tấn tất xuất quan, vung binh đông tiến, tiến có thể công, lui có thể thủ, bốn nước phía đông tất kéo dài rung động. Nếu như Tấn đánh lâu không thắng, thì vô lực đông chinh, Tấn, Vệ, Tề vô lực quan tâm phía đông, thì nhược Tần ắt gặp Yên, Hàn mơ ước, thịt mỡ đặt ở bên mép, sao có thể lỡ mất? Nhưng Tống ở phía sau hai nước, tất liên thủ nhất tuyệt hậu hoạn!
“Bất luận Tấn thắng hay thua, hiện tượng thiên hạ đại loạn đã hiện ra, các phương súc thế đã lâu, mắt nhìn chằm chằm, Ngô Công Lĩnh cũng không phải minh chủ, Tống khó lâu dài, tất vong!
“Ngô Công Lĩnh chính là hạng người đầu cơ trục lợi, tất không ở trong mắt tiên sinh. Thiên hạ quy ai khó liệu, tiên sinh nên sớm làm quyết đoán!
Ánh mắt Giả Vô Quần lấp loé, cuối cùng chậm rãi đi trở về ngồi xuống, đề bút viết: Vương gia cho mời, chỉ vì ngươi ta luận thiên hạ đại thế sao?
Ngưu Hữu Đạo:
“Không! Vương gia chỉ muốn nhờ tiên sinh giúp một việc!
Giả Vô Quần: Chẳng lẽ là muốn ta cổ động Thừa tướng trợ giúp Vương gia chiếm đoạt Tống quốc?
Ngưu Hữu Đạo:
“Chỉ là một Tử Bình Hưu, Vương gia còn không để ở trong mắt, thời cơ chiếm đoạt Tống quốc cũng chưa đến.
Giả Vô Quần: Giả mỗ trừ chút giá trị lợi dụng như vậy, thực khó nghĩ ra còn có nơi nào có thể giúp đỡ Vương gia.
Ngưu Hữu Đạo:
“Tiên sinh không cần tự ti, cũng không cần sốt ruột về Tống. Trong vòng ba ngày, Vương gia sẽ cung cấp một phần tư liệu cho tiên sinh quan sát, tiên sinh xem xong tự rõ!
Giả Vô Quần còn muốn đề bút ghi tiếp, nhưng Ngưu Hữu Đạo đưa tay nhấn lại tay đối phương.