Trong lòng Chu Thiên Vũ không khỏi mắng cha mắng mẹ. Y lo tên trước mắt xảy ra chuyện, đến lúc đó y sẽ nói không được rõ ràng.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo đã kiên trì như vậy, mà Ngưu Hữu Đạo lại không phải thuộc hạ của y, cứ lấy mãi thân phận đốc tra, y cũng không thể miễn cưỡng, chỉ có thể dựa theo lời Ngưu Hữu Đạo nói, để lại một con phi cầm cỡ lớn cho ba người Ngưu Hữu Đạo.
Sau khi người của Yêu Hồ ti tiến vào sâu trong đầm lầy, ba người Ngưu Hữu Đạo cũng xuất phát, đi dạo trên không hoang trạch tử địa.
Đi vòng vo một hồi, từ trên không trung tìm được nơi cần tìm, Ngưu Hữu Đạo chỉ vị trí hạ xuống.
Sau khi rơi xuống một khu rừng, Tần Quan và Kha Định Kiệt nhanh chóng kiểm tra tình huống bên trong khu rừng.
Ngưu Hữu Đạo nhìn con phi cầm cỡ lớn bên cạnh. Hắn nhặt một cục đá, thi pháp tạo thành một cái lỗ bên trong viên đá, sau đó móc một mảnh giấy bên trong tay áo lấp vào cái lỗ, rồi chậm rãi bước đến một tảng đá dễ nhìn, ném hòn đá xuống dưới chân tảng đá, sau đó ung dung quay người trở về.
Chạng vạng tối, ba người Ngưu Hữu Đạo gặp mặt người của Yêu Hồ ti, cùng nhau trải qua một đêm.
Sau khi trời sáng, Ngưu Hữu Đạo vẫn hành động đơn độc như cũ, thỉnh thoảng xuất hiện thành viên tổ săn giết tuần sát trên không.
Khi bọn họ đang ở trên không, nghe được tiếng mắng chửi của thành viên săn giết bên dưới.
Hai ngày sau, Ngưu Hữu Đạo ném Tần Quan và Kha Định Kiệt tại một nơi nào đó, còn mình cưỡi phi cầm bay đi. Hắn phi hành bên trên đầm lầy mênh mông một lát rồi trốn vào một khu rừng.
Khi rơi xuống đất, từ bên trong đám cỏ nhảy ra một con hắc hồ. Con hắc hồ nhảy đến, biến thành một người, chính là Tộc trưởng Yêu Hồ tộc Hắc Vân.
“Tại sao lâu như vậy mới liên lạc với ta?” Hắc Vân bước đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo hỏi. Trước đó, Ngưu Hữu Đạo có nói sẽ mau chóng liên lạc với bọn họ.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Cũng không còn cách nào khác. Ta phải đặt vững chân trước. Hơn nữa, chúng ta cũng phải có thời điểm thích hợp mới gặp mặt được chứ.”
Hắc Vân hỏi: “Ngươi có liên hệ với Ngao Phong của vườn Vô Lượng không?” Y vẫn còn quan tâm đến quả Hồ Tiên.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Ngươi nôn nóng quá rồi đấy. Vườn Vô Lượng là nơi nào chứ, ta sao có thể tùy tiện chạy đến đó? Trước khi chưa chuẩn bị chu toàn, ta thấy không nên tùy ý chạy đến đó. Nếu không, sẽ khiến cho người ta dễ dàng hoài nghi. Chỗ đó không đi thì thôi, đã đi thì phải phát huy tác dụng. Trước đó, ta sẽ tận lực phòng ngừa tránh không đụng đến vườn Vô Lượng. Hồ tộc các người có thăm dò tình huống gì mới về vườn Vô Lượng hay không?”
Hắc Vân lắc đầu: “Cũng vẫn như cũ. Ta thậm chí còn tự mình đi điều tra. Dưới đại trận phong tỏa chướng nhãn pháp, ta cũng không nhìn thấy cái bóng của vườn Vô Lượng. Tình huống bên trong như thế nào, một chút cũng chẳng thấy.”
Ngưu Hữu Đạo cau mày. Liên quan đến tình huống của vườn Vô Lượng, hắn không dám nghe ngóng với bất kỳ ai ở Phiêu Miểu các. Thậm chí hỏi cũng không dám hỏi, sợ người khác hoài nghi. Hắn muốn biết cũng chỉ có thể thông qua Hồ tộc mà thôi.
Yêu Hồ tộc ngấp nghé vườn Vô Lượng nhiều năm. Nhiều năm qua, bọn họ bắt được không ít người của Phiêu Miểu các ở hoang trạch tử địa, không ngừng tìm hiểu tin tức về vườn Vô Lượng. Nhiều năm tích lũy, ít nhiều cũng thăm dò được một ít tình huống.
Phòng thủ của vườn Vô Lượng giống như tường đồng vách sắt. Đầu tiên có đại trận che mắt, mắt thường hoàn toàn không nhìn thấy được cái bóng của vườn Vô Lượng. Cho dù ngươi có đi ngang qua, ngươi cũng chẳng phát hiện được. Cộng thêm đại trận phòng hộ, người ngoài muốn không một tiếng động xông vào là không có khả năng.
Bên trong có cao thủ phòng hộ thì không nói, bất cứ người nào ra vào cũng phải bị lục soát người, không có khả năng mang được thứ gì bên trong ra ngoài.
Nghe nói dưới từng gốc cây quả Vô Lượng đều có “Nha Tướng” được luyện chế đặc biệt bảo vệ. Bất kỳ người nào đến gần cũng sẽ bị phát ra tiếng cảnh báo. Số lượng quả trên cây, cứ mỗi một canh giờ sẽ có người kiểm kê một lần, căn bản không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội để trộm.
Đừng nói là trộm, ngay cả đến gần cũng khó.
Đây cũng là lý do vì sao hắn không dám tùy tiện liên lạc với Ngao Phong. Trước khi chưa chuẩn bị kỹ càng, có liên lạc với Ngao Phong cũng vô dụng thôi. Ngay cả Ngao Phong, hắn sợ cũng không thể đến gần.
Sau khi suy nghĩ một lát, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Hình dáng quả Hồ Tiên ra sao?”
Biểu hiện của Hắc Vân hơi có vẻ ảm đạm: “Thế hệ có thể nhìn thấy tận mắt hình dáng quả Hồ Tiên đều không có ở đây, chỉ còn lại lão Tộc trưởng thôi. Ta cũng chỉ nghe nói, quả Hồ Tiên giống như trái tim, tản ra ánh sáng màu đỏ, khiến cho người ta có cảm giác vật này giống như trái tim đang đập. Còn hình dáng cụ thể của nó như thế nào thì ta cũng không rõ. Nếu ngươi muốn biết kỹ càng, chỉ sợ phải hỏi lão Tộc trưởng thôi. Nhưng lão Tộc trưởng một năm mới tỉnh một lần. Lần tỉnh trước đến bây giờ cách một năm còn rất dài, bây giờ cũng không có cách nào khiến lão Tộc trưởng tỉnh lại.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Thời gian một năm thì dài quá. Tình huống ở đây lúc nào cũng có thể phát sinh thay đổi, ta không thể chờ được một năm. Được rồi, trước không cần trông cậy vào lão Tộc trưởng. Nếu thật sự không được nữa, ta sẽ nghĩ biện pháp tiến vào vườn Vô Lượng tìm hiểu tình huống.”
Hắc Vân nói: “Có thể vào đó điều tra tất nhiên là tốt rồi, nhưng sẽ không tạo thành nguy hiểm gì cho ngươi chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Người bình thường căn bản sẽ không có cơ hội để tiếp xúc. Một khi tiến vào, nhất định sẽ bị người ta chú ý. Nhưng tình huống trước mắt không còn biện pháp nào khác. Quả Hồ Tiên ngay cả đệ tử chín thánh cũng phải tận lực tránh hiềm nghi. Ta tìm ai nghe ngóng cũng không thích hợp. Trong tình huống không còn cách nào, ta chỉ có thể tự mình vào đó một chuyến.”
Hắc Vân nhiều ít vẫn có sự lo lắng: “Tình huống bây giờ của ngươi là gì?”
“Đốc tra Phiêu Miểu các...” Ngưu Hữu Đạo cũng không che giấu. Hắn nói qua tình huống đại khái một chút, đặc biệt nhấn mạnh chuyện giết Chấp sự Yêu Hồ ti khiến Hắc Vân không khỏi cao hứng. Về phần thủ pháp thì hắn tránh không đề cập đến. “Tình huống trước mắt là như vậy. Về phần tương lai như thế nào, kết quả đã chú định. Mặc kệ giúp chín tên cẩu tặc đó chỉnh đốn Phiêu Miểu các có hiệu quả ra sao, đều chỉ có con đường chết.”
Hắc Vân không hiểu: “Đã lập công lao mà còn giết các ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo hừ lạnh: “Đấu không thắng Phiêu Miểu các, khẳng định sẽ bị Phiêu Miểu các giết chết. Đấu thắng, Phiêu Miểu các mới nghiêm túc lại. Phiêu Miểu các làm việc cho chín cẩu tặc, tất nhiên phải giữ gìn uy nghiêm cho Phiêu Miểu các. Phiêu Miểu các muốn thu thập chúng ta, chín cẩu tặc sẽ quản sao?”
Hắc Vân cắn răng nói: “Đáng tiếc không biết sư phụ của ngươi đi đâu. Nếu sư phụ của ngươi vẫn còn, sao còn để cho chín cẩu tặc phách lối như thế.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nói những thứ này cũng vô dụng thôi. Lần này ta đến đây chính là muốn thành lập đường dây liên lạc với với các người. Có thể sắp xếp cho Hồ tộc một khu vực ẩn núp gần chỗ ta hay không, để cho ta dễ dàng liên lạc với Hồ tộc? Khi có việc cũng kịp thời thông báo cho các ngươi.”
Hắc Vân nói: “Điều này không thành vấn đề.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Để đảm bảo an toàn, đừng cho người khác phát hiện.”
Hắc Vân nói: “Ngươi yên tâm đi, hoạt động lâu dài bên ngoài hoang trạch thì không được, nhưng ẩn núp truyền thư thì không thành vấn đề. Ngoại hình vẫn có thể che giấu được một chút, đi lại giữa những vùng sông núi cũng không quá khó khăn. Năm đó, khi lão tộc trưởng vẫn còn ở thánh địa Đại La, ta chính là người phụ trách đưa tin, không có vấn đề gì cả. Nhưng năm đó, lão Tộc trưởng dựa vào kim sí truyền tin tức cho chúng ta, mà địa vị của lão Tộc trưởng là phu nhân La Thu, vì thế có thêm một hai con kim sí căn bản cũng không thành vấn đề.”
“Tuổi thọ của kim sí có hạn, đám kim sí trong tay chúng ta cũng đã chết hết. Dựa vào hai chân mà chạy qua chạy lại truyền tin, lộ trình quá xa, chỉ sợ không kịp đưa tin tức cho nhau, lúc đó sẽ hỏng việc.”