Đạo Quân

Chương 1522: Phá cửa 2



Tuy nói Phiêu Miễu Các đã phán quyết việc này, nhưng nếu Vạn Thú Môn cứ nắm chặt không thả, vì đại cục, ông ta đoán chừng Khí Vân Tông không cho Vạn Thú Môn một câu trả lời thỏa đáng là không được.

Ngưu Hữu Đạo cau mày. An Thủ Quý của Vạn Thú Môn khí thế hùng hổ đến bên này, xem ra lai giả bất thiện.

Vì sao mà đến, hắn có thể đoán ra được. Còn vì cái gì nữa chứ? Hắn vừa mới không cho Kha Định Kiệt đến đó để tránh phiền phức, ai ngờ An Thủ Quý lại chủ động tìm tới.

“Đi!” Ngưu Hữu Đạo quay người nói một tiếng. Sau khi cùng với Tần Quan và Kha Định Kiệt vào phòng, hắn quay người lại nói: “Đóng cửa!”

Két! Cánh cửa phòng đóng lại, ngay cả cửa sổ cũng không ngoại lệ, đóng thật chặt.

“Ngưu Hữu Đạo, cút ra đây cho ta.” An Thủ Quý gầm lên bên ngoài.

Trong phòng, Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn nhau. Ngưu Hữu Đạo nói: “Cứ làm như không nghe thấy, đừng để ý đến ông ta.”

Hai người đành phải tuân mệnh.

“Ngưu Hữu Đạo, tính làm rùa đen rút đầu, có tật giật mình à? Cút ra đây.”

An Thủ Quý đứng bên ngoài chửi mắng một trận, mắng cả một hồi mà bên trong vẫn không một chút phản ứng, người bên ngoài vây xem nhìn thấy mà buồn cười.

“Gõ cửa!” Cảm giác giống như mình là góa phụ chửi đổng, An Thủ Quý phất tay ra hiệu. Hai đệ tử hai bên lập tức nhảy đến dưới mái hiên, cùng nhau gõ vào cánh cửa.


Trong phòng vang lên tiếng ồn ào, Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa mở hai mắt, nhìn về phía cánh cửa phòng đang bị đập ầm ầm.

Tần Quan hỏi: “Trưởng lão, đối phương không chịu về, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Lão tử đang muốn thấp điệu, sợ bị người ta tìm cớ, không muốn gây phiền phức, lại còn không biết xấu hổ.” Ngưu Hữu Đạo hơi tức giận, thả hai chân xuống, chống kiếm chậm rãi bước đến, ra hiệu hai người đang canh giữ cửa tránh ra.

Chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo đưa tay áp vào cánh cửa, im lặng chờ đợi cái gì đó.

Hai người Tần, Kha đang hiếu kỳ, không biết Trưởng lão của mình định làm gì, đột nhiên cạch một tiếng, thiếu chút dọa hai người nhảy ngược một cái.

Bọn họ nhìn thấy Ngưu trưởng lão phất tay, cánh cửa nổ tung, cửa phòng không còn nữa.

Mảnh gỗ bay tá lả trong phòng. Hai người Tần, Kha trợn tròn mắt.

Hai gã đệ tử Vạn Thú Môn đang gõ cửa bên ngoài cũng sợ ngây người. Cánh cửa để gõ không còn, nắm tay hai người vẫn còn ở trên không, buông không được mà gõ tiếp cũng không được, cả hai đều trợn tròn mắt.

An Thủ Quý cũng mở to mắt, sau đó khẽ nhếch miệng trấn tỉnh lại, rất muốn mắng hai gã đệ tử. Ta bảo các ngươi gõ cửa chứ không phải bảo các ngươi phá cửa.

Đám người vây xem cũng hoàn toàn bó tay. Có người nhanh chóng tản ra một bên, bởi vì có người của Phiêu Miễu Các đến.

Không đến mới là lạ, động tĩnh lớn như vậy, đây quả thật là động tĩnh đánh nhau.


Bình thường, người ở các phái lớn tiếng với nhau hai ba câu ở đây cũng không sao, nhưng không cho phép bọn họ ra tay đánh nhau. Nơi này là nơi nào chứ? Há để cho người tùy ý ra tay.

Các thành viên Phiêu Miễu Các rơi xuống đất, đồng loạt nhìn mảnh gỗ cánh cửa phòng đang bay tán loạn.

Hai gã đệ tử Vạn Thú Môn đang gõ cửa bị hù dọa, vội tranh thủ lui ra.

Tình huống như thế nào? Thái Thúc Sơn Hải đứng dưới mái hiên cũng bị động tĩnh to lớn này kinh động, nhịn không được bước đến nhìn xem.

“Ngay cả cửa của ông đây cũng muốn đập, các người định làm gì, muốn giết người sao? Nào, ông đây để các người giết đấy, ai có gan thì nhào vô.” Giọng của Ngưu Hữu Đạo từ trong phòng truyền ra. Người từ trong những mảnh gỗ vụn bay tán loạn bước ra ngoài, một tay chống kiếm, một tay vung vẩy, phủi bụi trước mặt.

Nhìn thấy người Phiêu Miễu Các bên ngoài, Ngưu Hữu Đạo sững sờ: “Là các ngươi đập cửa phòng của ta? Ta tự hỏi không biết tại sao người của Vạn Thú Môn lại có gan to như vậy. Ta vừa trở về, cũng đâu có làm chuyện gì. Có việc thì các ngươi cứ nói một tiếng là được, cũng đâu cần đập nát cửa phòng của ta chứ?”

Các thành viên Phiêu Miễu Các sửng sốt. Người dẫn đầu trầm giọng nói: “Ai đập cửa phòng của ngươi? Nói bậy nói bạ gì đó?”

Ngưu Hữu Đạo quay lại chỉ cánh cửa phòng không còn: “Phòng cũng không thể không có cửa chứ?”

Người dẫn đầu quay lại nhìn mọi người: “Cửa là do ai đập?”

Sắc mặt An Thủ Quý vô cùng khó coi, có chút không rõ tình huống. Cho dù người của ông ta tức giận mà dẫn đến hành động này, nhưng nhất thời ông ta không biết nên trả lời như thế nào.

Một trong hai đệ tử Vạn Thú Môn lên tiếng: “Không phải ta đập.”


Người kia nghe xong, cũng vội vàng nói: “Cũng không phải ta đập.”

Ngưu Hữu Đạo hừ một tiếng: “Thật kỳ lạ, ngươi không đập, gã cũng không đập, xem ra là do cánh cửa phòng của ta có vấn đề rồi.”

Như vậy mà cũng nói được? Kha Định Kiệt và Tần Quan từ trong nhà bước ra, đứng im không nói. Bọn họ phát hiện Ngưu trưởng lão của mình đúng là không phải loại người tốt, không có chút phong độ của Trưởng lão gì cả. Hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.

Người dẫn đầu trầm giọng hỏi: “Ta hỏi lại lần nữa, là ai đập?’

Ngưu Hữu Đạo hất cằm với người đang đứng xem: “Các người có thấy ai đập không?”

Hồng Cái Thiên đứng trong đám người lập tức lên tiếng trách móc: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy là do người Vạn Thú Môn đập.”

Người dẫn đầu quay sang nhìn An Thủ Quý: “Tại sao lại phá cửa?”

An Thủ Quý vội vàng xua tay: “Không phải phá cửa, mà là gõ cửa.”

Ông ta muốn phủ nhận quan hệ với mình nhưng có nhiều người nhìn thấy như vậy, cũng không phải một đám bị mù, nói không liên quan đến mình dường như không thể nào nói nổi.

Người dẫn đầu nói: “Nói cách khác, ngươi thừa nhận Vạn Thú Môn ngươi gây sự trước cửa phòng người ta. Gõ cửa có cần gõ đến không còn cánh cửa không? Nơi này cửa cũng không ít, ngươi gõ lại cho ta xem. Gõ không được như thế này, ta gõ đầu của ngươi.”

An Thủ Quý hơi phát hoảng, không nghĩ đến vừa đến đã xuất hiện chuyện như vậy. Ông ta chưa trải qua nên không biết Thánh Cảnh có bao nhiêu nghiêm khắc. Chính vì không biết sâu cạn nên không sợ, ông ta gọi hai gã đệ tử: “Các ngươi quay lại đây.”

Hai gã đệ tử lo lắng bước đến, An Thủ Quý giận dữ nói: “Ta bảo các ngươi gõ cửa, ai bảo các ngươi phá cửa?”


Một gã đệ tử sợ hãi nói: “Đệ tử chỉ gõ cửa thôi mà, không có phá cửa.”

Hai gã đệ tử lắp bắp giải thích.

Lúc này, An Thủ Quý đã hiểu rõ, tám chín phần mười là Ngưu Hữu Đạo giở trò quỷ trong phòng, cố ý hãm hại ông ta.

Đám người Phù Hoa nhìn nhau. Nghe xong, hình như rất có thể là do Ngưu Hữu Đạo làm. Đệ đệ kết bái của bọn họ hoàn toàn có khả năng làm ra việc này.

Người dẫn đầu quay lại nhìn Ngưu Hữu Đạo: “Bọn họ hoài nghi ngươi chính là người phá, ngươi giải thích như thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ý là ta lừa bọn họ đến phòng chúng ta, cố ý hãm hại bọn họ?” Dứt lời, hắn chắp tay với đối phương: “Ta không giải thích. Ta tin việc nhỏ này Phiêu Miễu Các nhất định có năng lực điều tra rõ ràng.”

Lúc này, có thêm ba bóng người lướt đến, chính là người quản lý hoạt động rèn luyện lần này Hoàng Ban. Ông ta quét mắt nhìn toàn bộ hiện trường, quát lớn: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Người dẫn đầu vội vàng tiến lên, bẩm báo lại tình huống.

Hoàng Ban nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu Hữu Đạo, tại sao lại là ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Hoàng quản sự, ta cũng không muốn, nhưng có người chủ động đến tìm ta gây phiền phức. Không tin thì ngài cứ hỏi, là ai chủ động đến gây chuyện, tất cả mọi người đều nhìn thấy.”

Hoàng Ban nhìn chung quanh, sau đó quát lớn: “Bắt hết người có liên quan cho ta.”

Ngưu Hữu Đạo nói như vậy, ông ta cũng không để ý Ngưu Hữu Đạo có lý hay không, trước bắt Ngưu Hữu Đạo lại rồi nói, có thể thấy được ông ta ấn tượng với Ngưu Hữu Đạo như thế nào.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Ngưu Hữu Đạo mới biết mình đắc tội với người của Phiêu Miễu Các. Hắn không muốn gây chuyện trong thời điểm này, cho nên trước đó đã tránh người của Vạn Thú Môn, ai ngờ người của Vạn Thú Môn uống nhầm thuốc, cứ bám hắn không chịu bỏ.

DMCA.com Protection Status