Câu trước đó còn đỡ, câu sau đó khiến cho Toa Như Lai chợt quay đầu, ánh mắt lạnh nhìn chằm chằm nàng ta, từ tốn nói: "Ngươi đang theo dõi Hoan Lệ?"
La Phương Phỉ biết bản thân lỡ lời nói sai, vội vàng giải thích: "Sư huynh, ta chỉ là quan tâm Hoan Lệ, không có ý khác."
Toa Như Lai có nghe lọt hay không cũng không biết, mặt không biểu tình quay lưng rời khỏi.
La Phương Phỉ đưa mắt nhìn theo, ánh mắt phức tạp.
Chuyện tình cảm này vốn dĩ phức tạp, cho dù cha bà talà La Thu, cũng không có khả năng gán ép tình cảm của hai nggười nên làm như thế nào thì làm.
Sau khi lấy lại tinh thần, quay người tựa vào lan can, chú ý đến người ở dưới chân núi, nghĩ đến lời sư huynh nói khi nãy, La Phương Phỉ đột nhiên lách người lướt xuống dưới, trực tiếp bay xuống lầu các nơi làm việc ở bên dưới, đi vào bên trong, hướng về người chủ sự yêu cầu: "Lấy danh sách Thánh cảnh lịch luyện cho ta."
Danh sách dĩ nhiên là được cung cung kính kính dâng tặng đến tay của nàng ta.
Nàng tatìm được tên ba người Tử Kim động báo lên xem xem, lại ném danh sách trở về bàn: "Ngưu Hữu Đạo của Tử Kim động, thêm vào!"
"Này... " Người chủ sự dở khóc dở cười: "Các chủ, không được a, nội dung đã quy định một nhà đưa ra ba người, lại thêm vào một người thì sẽ thành bốn người, không cách nào bàn giao a!"
Không ở trước mặt sư huynh, La Phương Phỉ đã là một khuôn mặt lạnh lùng nói: "Không biết dựa vào tình hình khác nhau mà thay đổi sao? Gạch bỏ một người, thay Ngưu Hữu Đạo vào."
Người chủ sự: "Các chủ, Ngưu Hữu Đạo, theo ta được biết, hắn là trưởng lão của Tử Kim động, thêm hắn vào có thích hợp không? Huống hồ chi thay đổi danh sách còn phải thông báo cho tám nhà khác, e là có chút phiền phức."
La Phương Phỉ: "Người có thể làm trưởng lão, chẳng lẽ không phải là đệ tử tinh nhuệ của môn phái trong quy định sao? Có gì không thích hợp. Ngươi làm theo là được, cũng không cần ngươi phải bàn giao gì, ta sẽ tự bàn giao. Nếu như Tử Kim động có ý kiến, để bọn họ đến tìm ta."
"Vâng!" Người chủ sự bất đắc dĩ đáp ứng, trong lòng nghĩ, Tử Kim động dám tìm ngươi mới là lạ.
Hoàng hậu một nước bị phế, không phải là chuyện nhỏ, không giấu nổi.
Trên cây cầu đá dòng suối bên ngoài Mao Lư biệt viện, Ngưu Hữu Đạo nhìn tin tức trong tay "Haiz" một tiếng, "Trưởng lão Thiên Nữ giáo cao cao tại thượng, đột nhiên trở thành phu nhân của tướng lĩnh phản quân, lại đột nhiên trở thành hoàng hậu một nước, nháy mắt lại trở thành phạm nhân, vận mệnh của đại tỷ kết bái này của ta thật đúng là nhiều thăng trầm."
Sau khi tin tức nước Tống phế hậu truyền ra ngoài, dẫn đến sự chú ý của hắn, lập tức cho người nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tin tức trong tay chính là tin mới nhận được.
"Hoàng hậu bắt gian tại trận, cư nhiên bị hoàng thượng phế, hiếm thấy, Ngô Công Lĩnh này cũng thật là có thể làm ra." Quản Phương Nghi đi cùng ở bên hừ lạnh không ngừng, cảm thấy rất không đáng cho Huệ Thanh Bình: "Nếu như không có Huệ Thanh Bình, Ngô Công Lĩnh nào có ngày hôm nay, thứ lòng lang dạ sói."
Giấy trong tay Ngưu Hữu Đạo giũ thành mảnh vụn rơi xuống dưới cầu thuận theo dòng nước trôi đi, cũng thuận miệng trả lời: "Không có Huệ Thanh Bình, cũng có Bình khác xuất hiện, cho dù không có Bình khác xuất hiện, Ngô Công Lĩnh cũng không hẳn không có ngày hôm nay. Ngô Công Lĩnh có ngày hôm nay hay không, không phải là điều mà Huệ Thanh Bình có thể quyết định, Huệ Thanh Bình không hiểu được điểm này, cho nên mới rơi vào kết cục ngày hôm nay."
Quản Phương Nghi thờ ơ nói: "Ý của ngươi là Ngô Công Lĩnh làm đúng? Xem ra đàn ông các ngươi đều là những kẻ giống nhau, không có tên nào tốt."
"..." Ngưu Hữu Đạo câm lặng, sao lại kèm theo hắn luôn rồi, dở khóc dở cười nói: "Ta không có ý này, cũng không nói điều Ngô Công Lĩnh làm là đúng. Có một câu nói "Hối hận để chồng kiếm tước phong hầu", lựa chọn con đường như thế nào thì phải trả cái giá như thế nấy, nam nhân sau khi làm hoàng đế trong hậu cung sao chỉ có thể có một người, nữ nhân làm hoàng đế đối diện với ngàn vạn nam sắc, trong trướng khuê phòng cũng không chỉ có một nam nhân, đến núi như thế nào thì thấy phong cảnh như thế nấy, ngươi không thể đứng ở dưới chân núi nghĩ đến phong cảnh trên núi, đều phải đối mặt với hiện thực. Huệ Thanh Bình không nên đi làm loạn như vậy, lúc nên mở một mắt nhắm một mắt thì phải làm như thế, không muốn tiếp nhận hiện thực nơi đỉnh núi, xúc động lung tung thì có khả năng té xuống chân núi đối mặt với hiện thực ở chân núi. Ngươi kông muốn nhìn cảnh ở trên núi, hoặc là nhắm mắt, hoặc là lăn xuống núi, đây chính là hiện thực."
Quản Phương Nghi hừ hừ nói: "Cũng chính là nói, sau này nếu như ngươi có cơ hội, cũng sẽ giống như Ngô Công Lĩnh."
"..." Ngưu Hữu Đạo lần nữa câm lặng, cũng trách bản thân, rảnh rỗi đến đau trứng hay sao, cư nhiên lại đi nói đạo lý với người phụ nữ này, không phải là có bệnh chứ? Lập tức lảng sang chuyện khác nói: "Lấy danh nghĩa của ta, chuyển thư cho Ngô Công Lĩnh, cảnh cáo ông ta, Huệ Thanh Bình là đại tỷ kết bái của ta. dám đầu đến một đầu ngón tay của Huệ Thanh Bình, bảo ông ta cẩn thận đầu của mình. Bảo ông ta giao Huệ Thanh Bình ra, bằng không nước Yến ta lập tức đem binh tấn công nước Tống!"
Lực chú ý của Quản Phương Nghi quả nhiên bị di chuyển, ngạc nhiên nói: "Có ý gì?"
Ngưu Hưu Đạo: "Ý gì là ý gì? Ta nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao?"
Quản Phương Nghi nhắc nhở: "Đừng nói cái gì mà một đầu ngón ta, Huệ Thanh Bình đã bị ông ta tống vào thiên lao rồi."
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Không đơn giản như ngươi nghĩ, đem Huệ Thanh Bình giam giữ chỉ là nhất thời, Ngô Công Lĩnh con người này lòng dạ ác độc, sau khi lật mặt nhất định vô tình, nếu như không có cố kỵ, Huệ Thanh Bình ở trong thiên lao sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Quản Phương Nghi hoài nghi nói: "Ngươi thật sự muốn vì Huệ Thanh Bình đem binh tấn công nước Tống? Chuyện này hình như cũng không thể thuận theo ngươi."
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc hồi lâu, việc này quả thật không thể thuận theo hắn, lực ảnh hướng của hắn đối với quân đội nước Yến không nhỏ, nhưng nhân mã quân Yến đến gần bên phía nước Tống cũng không có thế lựuc của hắn, đừng nói nước Yến, Tử Kim động cũng sẽ không cho phép hắn làm xằng.
"Đi một bước tính một bước, từ từ nghĩ cách, trước tiên ổn định ông ta không làm loạn với Huệ Thanh Bình đã." Ngưu Hữu Đạo cau mày nói, muốn cứu Huệ Thanh Bình quả thật có chút phiền phức.
Quản Phương Nghi coi như nhìn ra, vị này không phải là nói không, mà thật sự muốn cứu Huệ Thanh Bình.
Bà ta ccũng không biết nên nói gì mới tốt, kỳ thật cảm thấy không cần thiết, bên này đối với thư từ qua lại với bà ta cũng không phải chưa từng thấy qua, người ta căn bản không xem kết bái của ngươi ra gì, hà tất phải mặt nóng áp mông lạnh tự mình tìm phiền phức.
"Được rồi! Ta tin người như ngươi quyết định không phải là kích động nhất thời, hẳn là có đắn đo suy nghĩ." Quản Phương Nghi buông tiếng thở dài, quay người đi thực hiện.
Ngưu Hữuu Đạo đứng trên cầu, một tay đâm kiếm, một tay sờ lan can đá, nhìn cá bơi trong nước suy tư điều gì đó.
Trong lúc suy tư không biết thời gian trôi qua bao lâu, đợi khi Quản Phương Nghi quay về tỏ ý thư đã gửi đi, Văn Mặc Nhi cũng đã đến, cũng mang tới một bức thư.
"Đạo gia, ngoài sơn môn có người đem đến một bức thư, nói là cho ngài." Văn Mặc Nhi dâng bức thư lên nói.
Quản Phương Nghi nhận thư kiểm tra, đồng thời hỏi: "Người nào đưa đến."
Văn Mặc Nhi: "Đối phương không tiết lộ thân phận, để lại thư liền rời khỏi, không biết người nào đưa thư đến."
Sau khi xác nhận thư không có vấn đề, Quản Phương Nghi đưa thư cho Ngưu Hữu Đạo.
Sau khi Ngưu Hữu Đạo xem xong, mỉm cười với Văn Mặc Nhi: "Làm phiền rồi."
Sau khi Văn Mặc Nhi mỉm cười lui xuống, Ngưu Hữu Đạo lại đem thư đưa cho Quản Phương Nghi xem: "Việc này có chút thú vị rồi."
Quản Phương Nghi xem xong nội dung trong thư mới biết cái gọi là có chút thú vị của hắn là chỉ gì.