Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 129: Điện thoại của lục tiên sinh



Triệu lập Anh muốn chính là cái này, anh ta thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Tôi không quan tâm, Hạ Tịch Quán mau dọn vệ sinh đi.”

Hạ Tịch Quán kéo Song Song lại: “Được, tôi dọn.”

Song Song thấy Hạ Tịch Quán lấy dụng cụ, tiếp tục kì kèo: “Tổ trưởng Triệu, tôi thấy đây vốn không phải ý chủ nhiệm Chu, anh có tình làm khó Tịch Quán thì cót”

Triệu Lập Anh nhìn dáng vẻ mũm mĩm của Song Song đầy chán ghét: “Song Song, sao cô có thể kết bạn với Hạ Tịch Quán, quả nhiên là vật họp theo loài, tôi không quan tâm chuyện của cô, nhưng sau này đừng có gọi tôi trước mặt mọi người nữa, cô nhìn cô béo thế này, sao tôi có thể thích cô chứ, cô khiến tôi không thể ngắng đầu nhìn người khác, đúng là mát mặt!”

Hai mắt Song Song đỏ ửng: “Triệu Lập Anh, thì ra là anh nghĩ vậy, nếu tôi làm anh mất mặt thì chúng ta hủy bỏ hôn ước đi!”

“Chính cô nói đấy, không được đổi ý!”



Triệu Lập Anh lập tức nắm lấy lời này của cô, sợ cô hối hận.

“Là tôi nói, tôi sẽ không hối hận!”

Song Song nói xong thì chạy tớ cầm dụng cụ: “Tịch Quán, chúng ta cùng dọn dẹp!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tần Cảnh Ký
2. Trời Sinh Thích Em
3. Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
4. Tiểu Thư Tình
=====================================

Song Song thích Triệu Lập Anh, Triệu Lập Anh đẹp trai, gia cảnh tốt, học giỏi tài cao, các phương diện đều không tệ, bây giờ hai người hủy hôn ước, Song Song khóc to một trận.

Hạ Tịch Quán an ủi: “Song Song, đừng buồn vì Triệu Lập Anh, anh ta không hợp với cô, sau này cô sẽ tìm được một chàng trai càng ưu tú hơn anh ta.”

Hạ Tịch Quán không nói cho Song Song biết chuyện Triệu Lập Anh thích Hạ Nghiên Nghiên, người này nhân phẩm không chính trực, lương tâm xấu xa, vốn không hợp với Song Song đơn thuần đáng yêu.

Song Song cố nén đau lòng, lau khô nước mắt: “Ừ, đúng, Tịch Quán, tôi không khóc, anh ta không đáng để tôi buồn!”

Hai người bắt đầu dọn dẹp từ giữa trưa tới tận tối mới xong, Song Song chẳng còn sức đau buồn, hai người mệt phò người.

Viện nghiên cứu đóng cửa buổi tối, Song Song thu dọn đồ đạc về nhà: “Tịch Quán, chúng ta cùng về thôi!”

Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Song Song, tôi phải qua phòng thuốc nhìn xem, cô mệt cả ngày rồi, mau về nhà nghỉ đi.”

Song Song cũng muốn ở lại, nhưng nghĩ tới mình không có hứng thú gì với y học, ở lại cũng không có tác dụng gì nên nhũn chân phát tay: “Tịch Quán, tôi về Avwr”

đây.

“Ừ, bai bai.”

Hạ Tịch Quán tiễn Song Song thì về phòng thuốc, phòng đã tắt đèn, duỗi tay không thấy năm ngón.

Hạ Tịch Quán vừa tới, hôm nay còn chưa kịp xem công tắc đèn ở đâu, lần mò đi về phía trước.

Lúc này, “cộp”

một cái, cô đụng vào tường.

Äy.

Trán đau quá.

Hạ Tịch Quán che trán ngước mắt nhìn, thấy một khuôn mặt tuấn tú trong bóng tối.

AI

DMCA.com Protection Status