Bọn họ đi theo Lucy và người đàn ông cao lớn kia qua một khu phố thật dài. Trước giờ Cố Bảo Bảo chưa từng làm chuyện thế này, khó tránh khỏi khẩn trương. Sau khi Lucy đi vào một hẻm nhỏ, Mục Tư Viễn liền không cho Cố Bảo Bảo tiếp tục đi cùng.
"Bảo Bảo, em ở đây chờ người của anh tới tiếp ứng, anh sẽ đi xem thử!"
Cố Bảo Bảo sao có thể đồng ý để một mình anh mạo hiểm?
"Em sẽ cẩn thận, không để anh bận lòng chú ý đến em!" Cô nhỏ giọng cam đoan, không đợi anh trả lời đã tiếp tục đi về phía trước.
Cô lo lúc bọn họ nói chuyện, Lucy đã đi xa. Cũng may, khi hai người cẩn thận vào góc rẽ, Lucy còn chưa biến mất khỏi tầm mắt. Người đi đường trong hẻm nhỏ này rất ít, họ càng phải cẩn thận để không bị phát hiện.
Khoảng mười phút sau, bọn họ đi vào một con ngõ càng chật hẹp hơn.
Luân Đôn khá nhiều sương mù, cộng thêm ánh sáng trong ngõ không bằng ngoài đường lớn, muốn nhìn được phía trước đã có chút khó khăn.
Đột nhiên, Mục Tư Viễn kéo cánh tay lôi cô ra sau, nếu anh bị tập kích thì cô còn có thể lợi dụng thời gian quý báu để chạy trốn.
Lại thêm năm phút nữa, hình dáng Lucy và người đàn ông kia càng mơ hồ. Con ngõ giống như không có tận cùng, làm người ta nhìn không rõ.
Bước chân Mục Tư Viễn chậm lại, anh cảm thấy không nên đi theo nữa, nếu không sẽ bứt dây động rừng, ngược lại phá hỏng kế hoạch!
"Bảo Bảo! Chúng ta đi!" Anh quyết định quay lại.
Cố Bảo Bảo sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã nghe thấy bên cạnh vang lên một loạt bước chân, khoảng ba năm người chạy đến bao vây bọn họ.
"Các người là ai?"
Mục Tư Viễn đưa Cố Bảo Bảo ra sau, lạnh giọng quát.
Đáp lại anh là tiếng cười lạnh của phụ nữ, "Mục tổng, Mục phu nhân, thật hăng hái!"
Một bóng người đi ra từ sương mù, là Lucy!
Thì ra họ đã bị phát hiện!
Mục Tư Viễn cười gượng hai tiếng: "Không ngờ ở đây cũng có thể gặp được Lucy tiểu thư!"
"Gặp được?"
Anh cố tình giấu diếm, Lucy lại không giả ngu cùng anh: "Tôi thấy là Mục tiên sinh và Mục phu nhân có hào hứng theo chân tôi tới nơi này đấy chứ!"
Mục Tư Viễn nhìn cô ta, đã trở mặt thì anh cũng không giả vờ nữa.
"Lucy tiểu thư, ba cô ở đây cũng xem như một nhân vật, Mục thị ở Luân Đôn không phải không có tiếng tăm gì, không bằng chúng ta trò chuyện đôi câu rồi ai về nhà nấy!"
"Tổng giám đốc Mục, anh không cần đe dọa tôi!"
Ai ngờ, Lucy hoàn toàn không quan tâm: "Bây giờ anh đang ở trong tay tôi, tôi có muốn thả anh hay không, khi nào thì thả đều là do tôi nói!"
Cô ta ra lệnh, mấy người kia liền tiến tới trói anh và Cố Bảo Bảo lại. Sau đó, bọn họ bị bắt ra khỏi con hẻm, bị ném vào cốp sau một chiếc xe tải.
Chiếc xe khởi động, ánh mắt Mục Tư Viễn nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, Lucy không lên xe mà cầm theo giỏ bánh mì tiếp tục đi về phía trước.
"Nhìn cái gì, đàng hoàng một chút!"
Cốp sau với chỗ ngồi phía sau nối liền, một người phát giác ra ánh mắt anh liền ra tay đánh lên đầu anh một cái.
Mục Tư Viễn đầu váng mắt hoa.
"Này, tại sao anh lại đánh người!" Cố Bảo Bảo hung ác quát, "Đã nghe nói đến Mục Chân Vĩnh chưa? Cẩn thận đấy!"
Mục Chân Vĩnh cũng là một thành viên của gia tộc Mục Thị, xét theo vai vế là chú của Mục Tư Viễn, có chút tiếng tăm trong giới xã hội đen ở Luân Đôn. Cũng bởi vì người này nên tuy rằng ngoài miệng Lucy nói lợi hại cũng chỉ để thủ hạ giam bọn họ lại mà không dám chính thức ra tay.
Người kia nghe xong trừng mắt lườm cô, dùng tiếng Anh chửi rủa rồi quay đầu đi.
Mục Tư Viễn cười bên tai cô, "Mục phu nhân rất có khí thế đấy nhỉ!"
Cố Bảo Bảo lườm anh, lúc nào rồi mà còn có tâm tư nói giỡn?!
Chợt thấy anh bí mật cười với cô, thì ra tay anh bị trói đã được tháo, lắc lắc trước mặt cô.
Đây là thế nào?
Cố Bảo Bảo khó tin, nhưng không dám kinh ngạc ra tiếng, e sợ người ngồi phía trước phát hiện.
Mục Tư Viễn nháy mắt mấy cái, rất hài lòng với biểu hiện của cô. Sau đó, anh lợi dụng người ở phía trước không chú ý, lặng lẽ dịch chuyển sang bên người cô. Khi tay anh đưa ra phía sau cô, cô liền cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lưỡi dao.
Không ngờ anh còn mang theo dao bên người?!
Cố Bảo Bảo vừa buồn cười vừa tức giận, lúc này anh cho cô cảm giác không giống một tổng giám đốc mà giống một tay lính đánh thuê!
Xe vẫn chạy, dây thừng trói bọn họ thì đều đã bị cắt đứt. Nhưng vì che dấu tai mắt, họ vẫn để tay phía sau, nắm sợi dây thừng, giữ nguyên bộ dạng hai tay bị trói.
Đi khoảng nửa tiếng, xe dừng lại trước một tòa nhà hai tầng. Những người ngồi trước lục tục xuống xe, nói bằng tiếng Anh: "Dẫn hai người kia lên tầng hai, giam lại!"
Cố Bảo Bảo hơi sợ, khẩn trương đưa mắt hỏi ý kiến Mục Tư Viễn nên làm như thế nào?
Mục Tư Viễn suy nghĩ, nếu chỉ có một mình anh, đối phó với năm người cũng có thể liều lĩnh một phen, nhưng Bảo Bảo cũng ở đây nên anh không thể mạo hiểm. Đành phải hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi!
Anh nháy mắt ra dấu, ý bảo cô tiếp tục giả vờ.
May là chúng không dám thương tổn họ chút nào, cũng không tách ra "giam giữ" khiến Mục Tư Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Tư Viễn..."
Đợi chúng rời khỏi, Cố Bảo Bảo áy náy nói: "Đều là em không tốt, liên lụy tới anh." Nếu cô không đi theo, anh nhất định có thể nghĩ cách chạy trốn.
"Đồ ngốc!" Anh cười, "Giữa chúng ta còn nói lời này hay sao?"
Cố Bảo Bảo rũ mắt, mím môi, "Tiếp theo, bọn họ sẽ làm gì?"
Mục Tư Viễn không khỏi thở dài: "Nếu anh không đoán sai, chờ Lucy hoàn thành xong kế hoạch thì mới thả chúng ta đi."
Kết thúc kế hoạch!
Cố Bảo Bảo lo lắng lắc đầu: "Chúng ta đang tìm cô ta, Sơ Hàn liệu có đang tìm cô ta hay không? Nếu bọn họ chạm trán nhau..."
Cô lo lắng Sơ Hàn sẽ không được "tiếp đãi long trọng" như bọn họ!
Anh cũng đang lo lắng việc này, "Cho nên, chúng ta phải nghĩ cách chạy đi!" Anh đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn xuống bên dưới.
Có ba người đứng canh trước ngôi nhà, hai người khác thì canh ở tầng một. Hai cửa sổ trong phòng đều bị khóa lại, hoàn toàn không mở ra.
"Đáng tiếc, anh không biết đây là đâu!"
Anh ngồi xuống cạnh cô, cho dù cầm điện thoại cũng không biết nên dặn thủ hạ đến cứu bọn họ thế nào. Quên đi, để bọn họ đi tìm Sơ Hàn đã rồi nói!
"Tư Viễn..." Cố Bảo Bảo gọi khẽ anh một tiếng, người nhích lại gần, "Anh Tư Viễn, em có hơi sợ..."
Không phải cố tình muốn anh lo lắng, chỉ là càng về đêm, lại ở một nơi xa lạ, sợ hãi là bản năng. Anh hôn lên má cô: "Đừng sợ, Bảo Bảo, có anh ở đây!"
Cô gật đầu mà tâm loạn như ma. Lo lắng về Sơ Hàn, nhớ lũ trẻ vân vân, cảm xúc đan xen khiến người ta không thở nổi.
"Tư Viễn..." Cô chợt cười nói: "Thật ra có một việc, em vẫn muốn nói với anh." Mãi mà không có dũng khí, sợ cô nói ra thì anh sẽ tức giận. Nhưng giờ đặt mình trong hoàn cảnh thế này, cô ngược lại không sợ nữa.
"Chúng ta dọn tới sống với ba mẹ, có được không?"
"Bảo Bảo, có phải em luôn bận tâm lo nghĩ đến chuyện này hay không?" Anh nhớ tới việc cô xuất hiện một ít tóc bạc.
Cô gật đầu, "Ba rất mong ngóng chúng ta về ở, ông nói với em ông đã lớn tuổi rồi, không cầu xin điều gì, chỉ hy vọng người trong gia đình sống cùng với nhau."
Mục Tư Viễn im lặng một lúc mới nói: "Có phải em cảm thấy anh quá cố chấp với sự việc trước kia?"
Cô lắc đầu: "Không ai nói thái độ của anh là sai, nhưng đã nhiều năm trôi qua, việc ai đúng ai sai còn quan trọng nữa sao? Anh Tư Viễn, em biết anh và ba trở nên như vậy, thật ra anh cũng không vui vẻ gì, đúng không?"
Nếu anh thật sự có thể thản nhiên, sao có thể như một đứa bé suốt ngày giận dỗi với Mục Phong Minh?
"Anh Tư Viễn, coi như suy nghĩ cho lũ trẻ đi, coi như suy nghĩ cho em..." Cô tinh nghịch nháy mắt, "Em thật sự rất khó làm một cái nhân bánh!"
"Bảo Bảo!" Anh cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Anh đồng ý với em, sau khi trở về thì chúng ta dọn qua!"
Sao có thể nhẫn tâm để cô buồn phiền được đây? Sợi tóc bạc của cô thật ra là lỗi lầm của anh!
Đang nói chuyện thì chợt nghe tiếng mô tô vang lên từ ngoài cửa sổ, hai người đứng dậy núp sau cửa sổ nhìn lại. Chiếc xe tải đưa bọn họ tới đây lại khởi động, một người bên ngoài hét với người bên trong: "Đưa hai người trên tầng xuống!"
Đột nhiên muốn dẫn bọn họ đi, nhất định là Lucy thay đổi kế hoạch!
Nếu không phải thả bọn họ thì lát nữa "đãi ngộ" của bọn họ sẽ thảm khốc hơn nhiều!
Không kịp suy nghĩ nhiều hơn, Mục Tư Viễn nhanh chóng nói với cô: "Bảo Bảo, lát nữa xuống đưới, anh bảo em đi, em phải lập tức chạy hết tốc lực về phía trước, biết chưa?"
Cố Bảo Bảo chấn động, tiếng bước chân đã vang lên ngoài cửa. Cô gật đầu, cùng anh ngồi xuống, tiếp tục giả vờ hai tay bị trói.
Lát sau, hai người đàn ông đi vào, mỗi người túm lấy một người đi xuống. Mắt thấy sắp bị lôi ra khỏi cửa lớn để vào xe tải, một tiếng "Đi" thốt ra từ miệng Mục Tư Viễn.
Dù cô không biết mình thoát ra khỏi người đang giữ mình thế nào, nhưng Mục Tư Viễn đã nói, cô cũng bất chấp, cất bước bỏ chạy.
Kỳ lạ, cô có thể chạy.
Sau lưng vang lên một tiếng "bụp bụp", giống như ai đó bị đá. Cô rất muốn quay lại nhìn, lo lắng có phải Mục Tư Viễn bị người ta đánh hay không thì nghe anh quát: "Đừng quay đầu, chạy, chạy!"
Cô sợ hãi nhanh chóng vứt sợi dây thừng, chạy bạt mạng về phía trước. Không biết chạy bao lâu, khi tiếng động sau lưng dần biến mất, con đường phía trước càng yên lặng, cô mới tỉnh lại, dừng bước chân.
"Anh Tư Viễn..." Cô gần như khóc òa, phát hiện chỉ có một mình chạy đi.
"Anh Tư Viễn..."
Cô nức nở, bước chân hoảng loạn, không biết nên tiếp tục đi đâu? Nếu anh bị những người đó bắt được, cô nên làm gì bây giờ?
"Bảo Bảo!" Một giọng nói chợt vang lên cách đó không xa, là giọng nói quen thuộc nhất.
Cô mở to mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một người chạy đến từ lùm cây ven đường, túm lấy cánh tay cô.
"Chạy mau, chúng đuổi tới rồi!"
Là anh, là anh!
Cô mừng rỡ như điên, vừa chạy theo anh vừa nói: "Làm sao anh thoát được?" Bọn chúng có tới năm người!
Mục Tư Viễn cười: "Chẳng lẽ em quên rồi sao, chồng em là quán quân Taekwondo đó!"
Hai người gắng sức chạy về phía trước, nhưng quên mất là xe tải đang đuổi theo. Không bao lâu, tiếng ô tô liền vang lên cách hai người không xa!
Mục Tư Viễn kéo cô chạy vào rừng cây. Đáng tiếc rừng cây này được tu sửa tinh tế, khoảng cách giữa các cây quá rộng, sau khi xe tải phát hiện ra bọn họ lại có thể đi vào!
Nếu bị bắt, hậu quả bọn họ cũng có thể nghĩ ra được!
Mục Tư Viễn nóng nảy, nói thật nhanh: "Bảo Bảo, em chạy trước, anh nghĩ cách dẫn chúng đi!"
Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Anh chạy trước đi, em nghĩ cách kéo bọn chúng, em chờ quân cứu viện của anh!"
Làm sao có thể?!
Mục Tư Viễn biết cô kiên trì, không tiếp tục đề tài này nữa. Cuối cùng trời không tuyệt đường người, đúng lúc này, anh nương theo ánh trăng thấy một con cống cách đó không xa!
Anh chạy nhanh đến xem, con cống này rộng khoảng hai mét sâu năm sáu mét, có thể là dùng để bỏ gì đó khi thu hoạch khu rừng, bây giờ đang trống không!
"Bảo Bảo, có dám nhảy qua không?" Anh nắm chặt tay cô. Chỉ cần nhảy qua thì xe tải sẽ không đuổi kịp bọn họ.
Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi: "Dám!"
Tốt!
Việc này không nên chậm trễ!
Hai người lùi lại hơn mười mét, "Ra sức chạy, sau đó nhảy!"
Âm thanh từ xe tải sau lưng ngày càng gần, bên tai có anh lớn tiếng cổ vũ, Cố Bảo Bảo bất chấp sợ hãi, cắn răng xông về phía trước...
Cám ơn trời đất, cô vẫn luôn chú ý giữ gìn vóc dáng. Dù không đến nỗi nhảy như mấy đặc công trong phim ảnh nhưng nhờ ý chí muốn sống ép buộc, cô bấu víu vào bờ cạnh cống, sau đó bò lên.
"Tốt lắm!" Mục Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Cố Bảo Bảo quay đầu, muốn bảo anh mau lên, mắt lại bị ánh đèn xe đâm vào.
Xe tải sắp đuổi tới nơi rồi!
"Mau lên, mau lên!" Cô cao giọng hô to.
Mục Tư Viễn gật đầu, cắn răng một cái, xông về phía trước. Lực bật nhảy của anh tốt hơn Cố Bảo Bảo, nhảy vọt qua cống. Nhưng vì đứng không vững mà té ngã, sau ddoss, thứ gì đó sáng lên trượt xuống cống.
"Cái gì vậy?" Cố Bảo Bảo kinh ngạc hỏi.
"Điện thoại!" Anh ảo não trả lời.
Đây không phải điện thoại bình thường, là điện thoại chuyên dùng để bí mật liên lạc với thủ hạ!
"Quên đi, đi mau!"
Cũng may là đã rơi hỏng! Nếu không rơi vào tay Lucy thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Nhờ con cống che chắn, hai người cuối cùng bỏ rơi xe tải, nhưng đêm tối mênh mông khiến bọn họ lạc đường!
Tìm mấy lần cũng không thấy đường lớn, Mục Tư Viễn mệt mỏi ngồi xuống một cây đại thụ, thở hổn hển.
Cố Bảo Bảo sớm đã mệt mỏi gục xuống, ngay cả sức để thở dốc cũng không có.
Mục Tư Viễn vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Bọn chúng không đuổi kịp được, không bằng em nghỉ ngơi một lát."
Cô có thể ngủ sao?
Mất đi liên lạc với thủ hạ của anh, bọn họ lại lạc đường, đừng nói tìm được Sơ Hàn, chính bọn họ cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới trở về khách sạn được.
"Hay chúng ta tìm tiếp đi." Cô muốn đứng lên, tiếc rằng hai chân đã nhũn ra.
Anh ngược lại rất lạc quan, còn có thể bật cười: "Em yên tâm, chúng ta đã có thể trốn ra thì còn sợ không ra khỏi khu rừng này sao? Cứ nghỉ ngơi trước đi đã."
"Anh?"
Còn chưa nói xong, một giọng nói nhỏ bé do dự vang lên, khiến cả hai người kinh hãi.
"Chị dâu?"
Giọng nói lại vang lên lần nữa, rõ ràng là tiếng của Mục Sơ Hàn!
"Sơ Hàn?"
Cố Bảo Bảo khó có thể tin đáp lại.
Phía sau một cây đại thụ cách đó không xa, một hình dáng mơ hồ bước ra. Chờ người đó đến gần, quả nhiên là -- Mục Sơ Hàn --!
"Tại sao anh chị lại ở đây?"
"Tại sao em ở đây?"
Mọi người đồng thời lên tiếng, không khỏi ôm chầm lấy nhau.
"Sơ Hàn, sao em tùy hứng như vậy?"
Vui vẻ xong, Cố Bảo Bảo không nhịn được trách mắng: "Em có biết Lucy là người rất nguy hiểm không..."
Còn chưa nói xong, Mục Sơ Hàn đã bịt miệng cô lại. Vẻ mặt cô ấy khẩn trương, thấp giọng nói: "Anh, chị dâu, em vẫn luôn đi theo Lucy. Em nghi ngờ Diệp Bân đã bị cô ta bắt giam ở đây!" Cô ấy chỉ về một hướng.
Hai người Mục, Cố ngậc nhiên nhìn theo. Không nhìn kỹ thì nhìn ra không ra, thì ra cách chỗ cây cối đen xen không xa thật sự có một ngôi nhà!
Không ngờ, bọn họ trốn ra thì đã lơ đãng đến "căn cứ địa" chân chính của Lucy!
"Em điều tra được gì rồi?" Thu lại tầm mắt, Mục Tư Viễn thấp giọng hỏi.
Mục Sơ Hàn lắc đầu. Sau khi cô ấy đến Anh, chuyện đầu tiên là đến CRE. Dĩ nhiên cô ấy không kích động mà thông qua một số kênh do thám biết được chỗ ở của Lăng Diệp Bân ở Anh. Nhưng khi cô ấy lặng lẽ đến nhà anh thì phát hiện ở đó chỉ có một bà lão. Mà bên cạnh bà lão này có mấy người giám thị! Cô ấy đoán trước được sự việc không đơn giản nên nghĩ đến người chú Mục Chân Vĩnh. Dưới sự trợ giúp của chú, cô ấy mới biết là Lucy đưa Lăng Diệp Bân đi, cho nên cô ấy truy tìm tới tận đây.
"Em theo dõi cô ta lâu như vậy mà cô ta không phát hiện?"
Mục Tư Viễn kỳ quái hỏi.