Mẹ Trịnh chỉ hỏi: "Du Nhi, con với Tư Viễn hai đứa..."
Cô lắc đầu, chặn lại lời mà mẹ Trịnh định nói tiếp, "Con với anh ấy là không thể. Con không có chút cảm giác nào với anh ấy, con không thể lấy anh ấy được."
Nghe vậy, mẹ Trịnh rất không hiểu, "Du Nhi, gia cảnh Tư Viễn tốt, công việc ổn định, quan trọng hơn trong lòng cậu ta có con, vì sao con..."
Cô lắc đầu, "Mẹ, người con thích, người con muốn lấy, là một người khác."
Một người khác? !
Mẹ Trịnh giật mình, sao cho tới giờ chưa từng nghe nó nói? !
"Du Nhi, con đang nói đùa với mẹ sao!"
Cô nghiêm túc lắc đầu, "Mẹ, anh ấy là học cùng con khi con đang du học ở Pháp."
Nhắc tới chuyện cũ, trên gương mặt phủ đầy nỗi ưu tư toát lên niềm hạnh phúc vui vẻ, "Học thức anh ấy rất uyên bác, lại cực kỳ tuấn tú hài hước, trong trường có rất nhiều nữ sinh theo đuổi nhưng anh ấy chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, ngược lại, anh ấy còn làm ra rất nhiều thành tích trong trường, lúc tốt nghiệp chính thị trưởng còn tự trao tặng huy chương vinh dự cho anh ấy."
Mẹ Trịnh ngơ ngác nhìn gương mặt hạnh phúc của con gái mà không biết nói sao.
Bà cũng là phụ nữ, nghe giọng điệu cùng nét mặt của con gái là đã biết nó yêu người đàn ông kia sâu đậm đến nhường nào.
Buồn cười là bà với chồng lại không biết, còn muốn phối con gái với Tư Viễn thành đôi nữa.
"Du Nhi" Bà sốt ruột hỏi, "Cậu ta là ai, hiện ở đâu?"
Câu hỏi của bà kéo Trịnh Tâm Du từ trong ký ức đẹp đẽ ra ngoài, cô ngơ ngác nhìn mẹ Trịnh, bỗng cười thê lương.
"Mẹ đừng hỏi con, con không nói đâu."
Cô đứng dậy, "Mẹ chỉ cần biết có người như vậy thôi, đừng đẩy con tới bên cạnh Tư Viễn nữa."
Mẹ Trịnh cũng đứng dậy đi theo cô, trong đầu thì rối như tơ vò.
Nếu là thế, ý nghĩ muốn dựa vào Tư Viễn để giải quyết hoàn cảnh khó khăn này của bà và chồng không phải là sẽ chẳng có chút khả năng thực hiện sao?
"Du Nhi à" Bà kéo tay con gái, "Tờ chi phiếu kia..."
Trịnh Tâm Du đau lòng nằm sấp lên giường, "Mẹ, mai con sẽ đi trả chi phiếu, nhưng Tư Viễn có giúp hay không thì con không bảo đảm được."
Mẹ Trịnh ngớ ra, cũng chỉ làm như vậy trước thôi, "Du Nhi, con có sao không?"
Trông sắc mặt tái nhợt của cô như ngã bệnh vậy.
"Con không sao mẹ ạ" Cô lắc đầu, "Mẹ ra ngoài đi, con muốn nghỉ một lúc."
Mẹ Trịnh bất đắc dĩ đành ra ngoài trước.
Nhìn cánh cửa đóng lại, nước mắt cũng trào ra, cô đau lòng nhắm nghiền mắt.
Vì sao Văn Hạo không thể buông tay với Cố Bảo Bảo?
Cũng như cô không thể nào quên được anh!
***
Cố Bảo Bảo tay cầm túi, tay cầm túi đồ ăn sáng lớn đi vào công ty.
Cái túi này chắc đủ bữa sáng cho mười người trong phòng làm việc rồi!
Cũng do bánh hành ba làm quá thơm, lần trước vì vội vàng nên để mấy cái bánh hành trên bàn không kịp ăn dẫn tới cả phòng "kháng nghị" !
Từ sau khi bọn họ chia nhau miếng bánh hành ấy, bữa sáng của cả phòng liền do Cố Bảo Bảo phụ trách.
"Bảo Bảo!"
Thân Văn Hạo chạy lại từ phía sau cầm lấy cái túi bữa sáng trong tay cô, "Để anh cầm cho!"
Anh lấy phần của mình ra cắn một miếng, tiếp đó cảm thán: "Tay nghề của chú Cố càng ngày càng tốt!"
Cố Bảo Bảo mỉm cười, hỏi: "Hôm qua phó tổng... không có sao chứ?"
Thân Văn Hạo lắc đầu, "Uống say mèm, đến mình là ai cũng không nhận ra. May là em gọi điện bảo anh đi đón, bằng không tối hôm qua nhất định là say sưa đầu đường rồi."
Cô cúi đầu nhăn mày, "Nhất định anh ta... rất khó chịu."
Anh ta luôn nói mình là người vô tình, vô tình thì sao lại khổ sở đến vậy?
"Khẩu vị của trợ lý Thân thật tốt!"
Còn đang suy nghĩ miên man thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía trước, cô vừa ngẩng đầu thì đã bị bóng dáng cao lớn của anh bao trùm.
"Chào Mục tổng!"
Thân Văn Hạo tuy cung kính chào anh nhưng miệng vẫn không ngừng nhai bánh, mặt tỏ vẻ khinh thị
"Chào Mục... Mục tổng."
Cố Bảo Bảo cũng chào anh, không nghĩ mới sáng sớm mà đã gặp anh ở đây.
Mục Tư Viễn nhìn lướt qua cái bánh trong tay Thân Văn Hạo, "Cố Bảo Bảo, chẳng lẽ em làm ở công ty thì đồng thời cũng kiêm luôn việc chào hàng cho tiệm mì ở nhà sao?"
"Tôi..."
Cô lắc đầu muốn giải thích thì Thân Văn Hạo đã lên tiếng trước: "Mục tổng, anh đừng hiểu lầm, bữa sáng này là tôi mua, không có chút quan hệ nào với Bảo Bảo!"
Bảo Bảo!
Gọi thân thiết như vậy làm Mục Tư Viễn âm thầm siết chặt tay, thật muốn tặng cho anh ta một đấm như lần trước ở quán bar!
"Cố Bảo Bảo!" Lúc này, bảo vệ cửa hô lên về phía này.
Một cô bé cầm bó hoa bách hợp trắng pha vàng đi vào, "Xin hỏi chị có phải Cố Bảo Bảo?"
Cố Bảo Bảo kinh ngạc gật đầu, cô bé kia đưa bó hoa to ấy cho cô rồi nói: "Hoa này do một anh tặng cho chị, phiền chị ký vào đây."
Tặng cô? !
Cố Bảo Bảo vội hỏi: "Xin hỏi người kia tên gì?"
Cô bé đưa hoa lắc đầu, "Em chỉ phụ trách đưa hoa nên không biết. Chị có thể đến cửa hàng của tụi em để hỏi chi tiết."
Cố Bảo Bảo gật đầu, ký tên mình.
Nhìn lại bó hoa bách hợp trong ngực, có phải là A Diệp?
Hình như không, anh ấy đi Mỹ đã về đâu.
Là... Tim cô đập thình thịch, mắt liếc sang Mục Tư Viễn, lại nghe thấy hai người con trai đứng bên cạnh đồng thanh hỏi: "Bảo Bảo, thích không?"
Cô kinh ngạc nhìn hai người.
Thân Văn Hạo có chút ngượng ngùng: "Anh thấy người nào tặng em nhất định là muốn theo đuổi em rồi đó! Vậy cho nên mới hỏi xem em có thích không ấy mà?"
Mục Tư Viễn lạnh giọng hừ một cái, "Cô ấy có thích hay không thì liên quan gì tới anh?"
Thân Văn Hạo không cam lòng tỏ ra yếu kém hỏi lại: "Vậy có quan hệ với anh sao Mục tổng?"
Hai người như hai đứa bé tranh nhau đồ chơi, không ai chịu nhường ai.
"Có quan hệ với tôi hay không anh quản được sao?"
"Tôi thích quản hay không thì anh quản được sao?"
Cố Bảo Bảo vừa bực mình vừa buồn cười, không biết nên nói cái gì.
"Sao thế, xảy ra chuyện gì à?"
Bỗng nhiên, Trịnh Tâm Du đi tới trước mặt, nghi hoặc hỏi bọn họ.
Bầu không khí mới rồi biến mất, Mục Tư Viễn nói: "Du Nhi, em đến rồi à, không có gì cả, anh đang đợi em!"
Nói xong, anh kéo lấy cánh tay Trịnh Tâm Du đi thẳng tới thang máy.
Hóa ra là anh ở đây chờ cô ấy.
Cố Bảo Bảo ảm đạm cúi đầu, xoay người đi tới cầu thang bộ.
"Bảo Bảo!" Thân Văn Hạo đau lòng đuổi theo đi cùng cô.
***
Thang máy từ từ khép lại, cảnh hai người đi cùng nhau cũng rơi vào mắt người bên trong.
Mục Tư Viễn thấy tức giận khi cô đi gần sát với Thân Văn Hạo, nhưng nghĩ tới gò má phớt đỏ của cô lúc nhận hoa thì trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.
Anh còn chưa biết đó chính là ngọt ngào, chỉ biết cảm giác ấy khiến tâm tình anh rất tốt, hẳn là cô nhất định sẽ đoán được ai là người tặng hoa rồi!
Trịnh Tâm Du cũng nghĩ tới bó hoa kia, nhưng trong lòng cô lại vô cùng ngạc nhiên.
Rõ ràng hôm qua cô đã sửa lại địa chỉ tặng hoa, vì sao hôm nay Cố Bảo Bảo vẫn nhận được?
Cô không tin Văn Hạo đã phát hiện ra chuyện, cũng không tin nhân viên cửa hàng hoa không gửi đến địa chỉ tặng hoa đã thay đổi ấy.
Giải thích duy nhất chỉ có một - hoa này do người khác tặng -.
Tâm trạng bình tĩnh lại, cô mới ý thức được sự im lặng bên trong thang máy.
Thang máy lên tới tầng 25, cả cô lẫn Tư Viễn đều không nói một câu!
Kỳ quái ngước lên thì trông thấy trong ánh mắt cùng khóe môi anh hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Cô giật mình cúi đầu, trong lòng đã minh bạch, người tặng hoa ấy là anh!
"Đinh!"
Cửa thang máy mở ra, Mục Tư Viễn vẫn không ý thức thang máy im lặng có gì sai, rất tự nhiên đi ra ngoài, "Du Nhi, em đến tìm anh có chuyện gì không?"
Hai người vào văn phòng tổng giám đốc, Trịnh Tâm Du mới lấy chi phiếu ra, "Đây là ba bảo em đưa cho anh, ngại quá, chỉ có thể trả trước một phần."
Anh cầm chi phiếu, cầm xem rồi nói: "Du Nhi, em có lời gì thì cứ nói thẳng với anh."
Anh biết tình hình công ty của ba Trịnh, không thể nào trong thời gian ngắn mà kiếm ra được mười triệu.
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Tâm Du có chút khó xử, "Không, không..."
Cô lắc đầu, "Em không có gì muốn nói cả, chi phiếu anh cầm rồi, vậy em đi trước đây."
"Du Nhi!"
Anh đặt tay lên vai cô, đôi mắt đen dâng lên ánh sáng nhu hòa, "Lẽ nào nhờ anh hỗ trợ em là một việc khó khăn đến vậy sao?"
Mặc dù biết người cô yêu không phải anh, nhưng thấy công ty nhà cô gặp khó khăn, thấy cô ưu sầu, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trịnh Tâm Du vẫn lắc đầu, "Không phải như thế, anh biết đó... công ty căn bản như cái động không đáy!"
Anh hỗ trợ, nếu chuyển biến tốt hơn thì không sao, còn nếu không? Chẳng phải cô sẽ thiếu anh nhân tình lớn hơn nữa ư? !
Mục Tư Viễn trầm mặc không nói, cô nói không phải không có đạo lý, nếu thật sự trợ giúp cho nhà họ Trịnh, chỉ với số tiền hiện có không giải quyết được vấn đề gốc rễ.
"Du Nhi" Anh mỉm cười, "Em không nên gấp, anh sẽ nghĩ cách."
Thấy cô khẽ nhíu mày, anh lại nói: "Anh chỉ là muốn giúp chú Trịnh, em không cần phải suy nghĩ quá nhiều, được không?"
Hóa ra tâm tư của cô anh đã đoán được.
Trịnh Tâm Du khó xử cúi đầu, cắn môi, vẫn quyết định nói hết lời: "Tư Viễn, em rất cám ơn anh. Về chuyện của chúng ta, em thật sự rất... xin lỗi."
Nhìn sắc mặt đỏ hồng khẩn trương của cô làm người khác yêu thương.
Anh thấy mình nên tiến lên ôm lấy cô, trước kia mỗi khi cô buồn không phải anh đều làm vậy sao?
Nhưng lúc này, anh lại không có ý nghĩ đấy.
Có lẽ vì anh biết mình không phải người cô mong muốn, cho nên không dám mạo phạm?
Hoặc cũng vì nguyên nhân khác... Trong lòng anh có cảm giác kháng cự khó hiểu.
Anh chỉ có thể nói: "Du Nhi, không có gì phải xin lỗi cả. Huống hồ anh chưa từng trách em!"
Thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, anh nhấn mạnh: "Thực sự!"
Trịnh Tâm Du ngơ ngác lắc đầu, cô không nghi hoặc điều ấy, cô...
Cô lập tức lại gật đầu, ảo não thở dài.
Cô đang làm gì vậy?
Cô chất vấn cái gì?
Cô cảm thấy việc này không quá bình thường ư?
Cô nghĩ ít nhất anh nên tỏ ra chút âu sầu đúng không? Nhưng trên gương mặt anh lại không tìm ra chút gì!
Cho nên cô khó hiểu, cô nghi hoặc, cô giống như có chút... mất mát!
Có phải cô đã điên rồi không? !
"Tư Viễn, em đi trước đây." Cô nói nhanh, điều khiển lại tâm tình của
mình.
Mục Tư Viễn gật đầu, trả lại tờ chi phiếu cho cô. “Cái này em cầm về, nói với chú Trịnh, khi anh có cách sẽ lập tức liên lạc với chú ấy. Em bảo chú ấy đừng gấp quá, chuyện này gấp cũng không giải quyết được gì.”
Cô gật đầu, cầm chi phiếu vội vàng chạy ra khỏi văn phòng.
***
“… Chín mươi tám, chín mươi chín…” Cố Bảo Bảo thở dài, bó hoa lớn này làm cô mất cả buổi trưa mới đếm được rõ ràng.
Đúng chín mươi chín bông.
“Cố Bảo Bảo, nhận được hoa cũng không cần vui đến mức đấy chứ?” Đồng nghiệp gần đó cười cô. “Cơm trưa cũng không cần ăn luôn hả?”
Mặt cô quẫn lại, “Nào có? Tôi đang giảm béo thôi!”
Đồng nghiệp lại gần, mắt không tin nhìn cô, chạm vào bó hoa bách hợp pha vàng, “Giống có tiếng, rất đắc đấy. Cố Bảo Bảo, có phải cô đã tìm được mỏ vàng nào rồi không?”
Đồng nghiệp khác lắc đầu, “Tôi thấy không giống. Theo đuổi phụ nữ không phải đều dùng hoa hồng hay sao? Tặng bách hợp là có ý gì?”
Cố Bảo Bảo cười không nói, cô thích nhất là hoa bách hợp, điều này nói rõ người tặng hoa cho cô rất hiểu cô!
Có phải anh hay không?!
Tim cô đập liên hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
“Trông kìa…”
Đồng nghiệp chỉ vào cô cười: “Đỏ mặt đỏ mặt! Nhất định là có nội tình!” Cô ấy chạm vào tay Cố Bảo Bảo, “Nói mau nói mau, là mẫu đàn ông thế nào?”
Cố Bảo Bảo lắc đầu, “Tôi thật sự không biết, người nó nặc danh!”
Sợ các cô ấy không tin, cô còn rút tấm thiệp ra cho các cô ấy xem.
Mấy cô ấy lật qua lật lại tấm thiệp mới gật đầu, “Đúng thật là không có để lại tên, ai da, dám tặng hoa lại không dám đề tên, nhát như quỷ!”
“Chúng ta có thể kiểm tra mà!” Đồng nghiệp khác lại chỉ vào tên cửa hàng trên danh thiếp, “Cố Bảo Bảo, mau gọi điện hỏi đi.”
“Thực sự phải hỏi à?”
Tuy rất muốn biết, nhưng bảo cô gọi điện thì thật sự có hơi ngại.
“Đương nhiên phải gọi!” Cô đồng nghiệp chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, “Anh ta có tiền như thế, cô không thể bỏ qua!”
Cố Bảo Bảo mỉm cười, mặc cô ấy cầm điện thoại lên rồi gọi vào số của cửa hàng hoa.
Nhưng hỏi nửa ngày, bên kia cũng nói đủ loại lí do không thể tiết lộ, sau đó lấy cớ trong cửa hàng nhiều việc liền cúp máy.
“Cái gì chứ!” Cô đồng nghiệp thở phì phò, nghĩ rồi nói, “Tôi không gọi nữa! Cố Bảo Bảo, sau khi hết giờ làm thì cô đến thẳng cửa hàng hoa hỏi!”
“Gì…”
Cô đồng nghiệp cắt ngang, “Tiệm hoa này cách công ty chúng ta không xa, cô nhớ phải đi hỏi đấy, mai trả lời cho chúng tôi!”
Nói xong, các cô trở lại bàn mình bắt đầu làm việc.
Cố Bảo Bảo bĩu môi ngồi xuống, nhìn tấm thiệp, thật sự phải đi hỏi sao?
***
Cô còn đang do dự, chân lại không nghe theo lệnh mà đi tới tiệm hoa.
Trong đó có rất nhiều người, cô đứng chôn chân một lúc vẫn thấy mình không có dũng khí vào hỏi.
Nên đi đi thôi!
“Cô có cần gì không?” Một cô gái trong tiệm nhiệt tình hỏi.
“Tôi… Tôi nhận được hoa do cửa hàng cô đưa tới, tôi có thể hỏi xem ai tặng được không?”
Cô gái trong tiệm gật đầu, “Cô có thể tới quầy thu ngân hỏi thử xem. Nếu khách hàng không có đặc biệt dặn dò không thể tiết lộ thân phận, chúng tôi có thể tra giúp cô.”
Thực sự? Nghe vậy, mắt cô sáng lên, ôm chút hi vọng đi vào.
“Ngại quá.” Cô gái giúp cô kiểm tra xong thì xin lỗi: “Hai vị khách đều đặc biệt dặn là không thể tiết lộ danh tính.”
Cố Bảo Bảo sững sốt: “Cô nói gì? Hai vị?”
Cô ấy gật đầu: “Có hai anh tới chỗ chúng tôi mua hoa tặng cô, hơn nữa đều là bách hợp trắng mạ vàng.”
Cố Bảo Bảo nghi hoặc lắc đầu: “Liệu có nhầm lẫn gì không, hôm nay tôi mới chỉ nhận được một bó.”
Lúc này đến phiên cô gái kia sững sờ, chẳng lẽ tiệm các cô lại để sót?
Cô ấy vội cúi xuống kiểm tra lại, lần này mới tìm thấy cái thiệp đã sửa đổi kia.
“Xin lỗi cô, là tôi bị nhầm. Trước đó có một anh bảo tôi tặng hoa cho cô, nhưng sau đó lại đổi thành người nhận và địa chỉ khác. Thật là ngại quá!”
Cô ấy nói vậy làm Cố Bảo Bảo càng kỳ quái, ai lại ban đầu định tặng cô rồi còn thay đổi?
Có phải là anh không?
Có phải giữa đường anh đã thay đổi chủ ý?
Tại sao anh lại thay đổi?
“Làm phiền cô.” Cấp bách trong lòng khiến cô không nhịn được dùng giọng nói cầu khẩn: “Tôi thật sự rất muốn biết người tặng hoa cho tôi là ai!”
Cô gái kia thật sự khó xử, Cố Bảo Bảo chỉ có thể tiếp tục khẩn cầu: “Việc này rất quan trọng với tôi. Tôi muốn biết có phải đó là người tôi nghĩ hay không, nó quan hệ đến… quan hệ đến… tôi…”
Cô nói không ra lời, mắt đã hơi ươn ướt.
Cô gái kia không đành lòng thấy cô như vậy, đành phải lén liếc xuống sổ ghi chép, sau đó nói nhỏ: “Tôi có thể nói cho cô biết, nhưng cô tuyệt đối không thể nói ra ngoài đâu đấy.”
Cố Bảo Bảo vội vàng gật đầu, nghe cô ấy nhỏ giọng: “Người tặng hoa cho cô là một anh họ Mục, còn cả một anh họ Thân nữa, nhưng sau đó lại đổi sang người nhận hoa là cô gái họ Trịnh!”
--- Trịnh Tâm Du ư? --- Cố Bảo Bảo ngớ người!