Nghe Uất Trì nói vậy, trong lòng Sở Hưu cũng có tính toán nhất định.
Chuyện quan trọng không phải là bên phía Sở Hưu như thế nào mà là thái độ của Quan Tư Vũ ra sao. Hơn nữa trong chuyện này Sở Hưu còn nhìn ra một số vấn đề khác. Có vẻ như trong nội bộ Quan Trung Hình Đường Quan Tư Vũ cũng không phải người toàn quyền quyết định được.
Đường chủ đời trước Sở Cuồng Ca nhất ngôn cửu đỉnh thì đúng. Nhưng so với Sở Cuồng Ca, Quan Tư Vũ kém hơn cả về thực lực, thâm niên danh vọng.
Mấy vị chưởng hình quan thế hệ này, ngoại trừ Ngụy Cửu Đoan đã quy thiên ra, ba người còn lại đều cùng bối phận với Quan Tư Vũ.
Hơn nữa ngoại trừ mấy người bọn họ còn có nhị thủ lĩnh Tập Hình T¡ Phương Sát cùng vị đại thủ lĩnh thần bí, nghe nói ngày trước thậm chí bọn họ chỉ nghe Sở Cuồng Ca.
Giờ mặc dù Quan Tư Vũ đã trở thành đường chủ nhưng Tập Hình Ti lại không nghe lời Quan Tư Vũ như với Sở Cuồng Ca.
Thật ra điểm này trước đó Sở Hưu đã có cảm giác, Tập Hình T¡ nhiều thủ lĩnh như vậy nhưng trước sau luôn chỉ có Tư Minh đi theo Quan Tư Vũ. Rất hiển nhiên, trong số các thủ lĩnh chỉ có Tư Minh là tâm phúc chân chính của Quan Tư Vũ, hoàn toàn nghe lệnh Quan Tư Vũ.
Chuyện lần này nếu xét theo đạo lý, đúng thật là Sở Hưu quá đáng tàn nhẫn.
Lực lượng mà Sở Hưu có là từ bản thân thực lực của y, chỉ cần y không giết chết An Bá Thông đương trường, khiến Quan Tư Vũ không cách nào hạ đài, vậy kết quả cuối cùng của chuyện này chắc chắn là Quan Tư Vũ nói An Bá Thông đừng gây sự nữa đồng thời trách cứ Sở Hưu không tuân thủ quy củ.
Nhưng giờ An Bá Thông lại tìm Phương Sát tới, với An Bá Thông đây là một chỗ dựa, nhưng theo Sở Hưu, đây cũng là cách làm ngu ngốc.
An Bá Thông thân là chưởng hình quan, là thuộc hạ trực tiếp của Quan Tư Vũ. Thế nhưng giờ ngươi lại cấu kết với nhị thủ lĩnh Tập Hình T¡ làm bậy, như vậy là có ý gì? Là nói Quan Tư Vũ ta làm việc bất công?
Còn Sở Hưu, mặc dù y không thành thật nhưng lại chẳng dính líu gì tới mạng lưới quan hệ rắc rối trong Quan Trung Hình Đường. Sở Hưu vĩnh viễn là thuộc hạ của mình Quan Tư Vũ, cứ như vậy mọi chuyện rốt cuộc sẽ phát triển ra sao, trong lòng Sở Hưu cũng có chút phán đoán.
Sau khi về Quan Trung Hình Đường với Uất Trì, Sở Hưu tới thẳng phòng nghị sự.
Trong phòng nghị sự, những chưởng hình quan khác đều đã tới. An Bá Thông thấy Sở Hưu xong hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Một quyền đó của Sở Hưu mặc dù không làm bị thương An Bá Thông nhưng chuyện này đã truyền ra ngoài, thậm chí có người nói nếu không phải cuối cùng có Phương Sát xuất thủ, lần này An Bá Thông chắc chắn sẽ chịu thiệt nặng dưới tay Sở Hưu.
Sở Tư Ma chỉ cười cười nói với Sở Hưu: “Lần này Sở đại nhân giương oai giang hồ, lâm trận trảm tông sư, bước lên hạng tư Long Hổ Bảng, quả thật đáng mừng.”
Sở Hưu cũng đáp lễ: “Sở đại nhân không cần khách khí, hai ta đều họ Sở, xưng hô như vậy ta cũng thấy ngại. Sở đại nhân là tiền bối, cứ gọi thẳng tên của ta là được.”
Tiêu Tập ở bên cạnh cũng cười hắc hắc nói: “Ta nghe nói ngươi và tiểu tử Phương Thất Thiếu kia quan hệ không tệ à? Tiểu tử kia cũng chẳng phải hạng dễ đối phó, thế mà ngươi cũng chịu được.”
Sở Hưu kinh ngạc: “Tiêu đại nhân quen Phương Thất Thiếu à?”
Tiêu Tập gật đầu nói: “Đừng quên ta xuất thân từ Tọa Vong Kiếm Lư. Ngày trước khi tiểu tử Phương Thất Thiếu kia còn nhỏ, người của Kiếm Vương Thành đã không ít lần mang hắn tới những đại kiếm phái khác giễu võ giương ai, lấy danh là tiểu bối luận bàn, thực chất là tới khoe khoang.
Chỉ có điều mặc dù kiếm của tên tiểu tử kia rất mạnh nhưng cái miệng của hắn lại quá lắm lời, thiếu chút nữa chọc giận khiến đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư ta liều mạng với hắn, cuối cùng ta phải cản lại.
Có điều cảnh giới của tiểu tử kia thật sự kinh khủng. Ta đã già rồi, tiểu bối ngày xưa nay đã vượt qua lão già ta rồi.”
Thật ra Tiêu Tập cũng không lớn tuổi lắm. Tuổi thật của hắn mới chừng bốn mười. Hơn nữa hắn đã là Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong, tương lai có tiềm lực xung kích lên tông sư võ đạo.
Nhưng so với những tuấn kiệt trẻ tuổi như Phương Thất Thiếu và Sở Hưu, Tiêu Tập lại có vẻ quá bình thường.
Sở Hưu cười cười nói: “Người phi thường ắt có chỗ bất thường. Tính cách hiện giờ của Phương Thất Thiếu có gì không tốt. Dù sao cũng khá hơn một số kẻ thích giở trò trong bóng tối.”
Nói đến đây, Sở Hưu còn liếc sang An Bá Thông một hồi, rõ ràng đang ám chỉ An Bá Thông nhân lúc Sở Hưu không ở Quan Tây gây chuyện.
“Mà Tiêu đại nhân cũng không cần tự coi nhẹ mình như vậy. Với thực lực của Tiêu đại nhân, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Tiêu Tập cười hắc hắc nói: “Đó là cảnh giới tông sư võ đạo đấy. Thiên hạ nhiều võ giả như vậy, số người muốn bước vào cảnh giới này đếm không xuể, nhưng mấy ai đột phá được bình cảnh đó? Tiêu mỗ ta còn chưa kiêu ngạo tới vậy, có thể giữ được chút thực lực hiện tại đã thỏa mãn lắm rồi.”
Hàn huyên vài câu với Tiêu Tập xong, Sở Hưu cũng thấy nhị thủ lĩnh Tập Hình T¡ Phương Sát.
Có điều Phương Sát chỉ ngồi đó, trước sau không nói một câu.
Sở Hưu nhíu mày, dường như từ chỗ ngồi có thể nhìn ra mọi người ở đây chí theo hai lập trường.
Tiêu Tập chính là trung lập, có điều trước nay hắn luôn ủng hộ Quan Tư Vũ cho nên hắn ngồi bên trái cùng Sở Tư Ma.
Còn Phương Sát lại ngồi bên phải An Bá Thông, có điều Phương Sát cũng không lọ vẻ thân cận với An Bá Thông.
Một lúc sau, Quan Tư Vũ mang theo tam thủ lĩnh Tập Hình Tỉ - Tư Minh vào phòng nghị sự. Tư Minh nhìn mọi người trong sảnh vài lần, nhưng không lựa chọn ngồi xuống bên cạnh Phương Sát mà ngồi xuống cạnh Sở Hưu.
Sở Hưu âm thầm nhíu mày. Xem ra suy đoán lúc trước của y là chính xác, Quan Trung Hình Đường không
phải trên dưới một lòng, Tập Hình Ti cũng vậy.
Nhìn mọi người trong sảnh một hồi, Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Hôm nay ta mời mọi người tới đây vì việc gì, tin rằng chư vị cũng đều biết!
Quan Trung Hình Đường ta nghiêm cấm nội đấu, đây là giới hạn cuối cùng của Quan Trung Hình Đường tat
Đã nhiều năm như: Quan Trung Hình Đường ta vẫn luôn sống trong kế hở giữa ba nước. Mỗi bước đi đều vô cùng dè chừng cẩn thận. Chuyện nội đấu vô duyên vô cớ tiêu hao lực lượng bản thân, là chuyện tuyệt đối không được phép xảy ra!
An Bá Thông, Sở Hưu, các ngươi nói đi, sự tình rốt cuộc giải quyết ra sao?”
Sở Hưu vẻ mặt lạnh nhạt không nói gì, An Bá Thông lại trực tiếp đứng lên chắp tay với Quan Tư Vũ nói: “Đường chủ, Sở Hưu phế bỏ tám bộ đầu giang hồ dưới trướng ta. Có thể nói là vô cùng độc ác, hoàn toàn không coi là đồng liêu trong Quan Trung Hình Đường.
Kẻ này hạ thủ với người mình còn tàn nhẫn như vậy có thể thấy hắn nghĩ ra sao. Chắc chắn có một số kẻ kiếm được chút danh tiếng trên giang hồ, nghĩ lông cánh cứng cáp rồi có thể không để Quan Trung Hình Đường ta trong mắt, chỉ sợ trong lòng hắn đã sớm có hai lòng rồi!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả ánh mắt Sở Hưu nhìn về phía An Bá Thông cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Gừng càng già càng cay. Kẻ này đấu đá với Ngụy Cửu Đoan trong Quan Trung Hình Đường một thời gian dài như vậy, ngoại trừ hẹp hòi ra, tâm tư cũng cực kỳ âm độc. Hắn nói một tràng như vậy trực tiếp biến ân oán cá nhân thành Sở Hưu không tuân theo Quan Trung Hình Đường, có hai lòng.
Hơn nữa mấu chốt vấn đề là An Bá Thông nói không sai, trong lòng Sở Hưu nghĩ như vậy thật.