Chú À! Em Yêu Anh! Full

Chương 75: Lí Do Năm Ấy Rời Xa!




Hứa Sơ Sơ tỉnh lại đã là chuyện của 2 ngày sau, chủ yếu là vì đói quá nên mới tỉnh giấc.

Hai ngày nay, ngoài truyền nước biển ra, cô không được ăn gì cả, đói đến xụi cả người.

Dì Tầm nấu một ít cháo cho cô ăn, nhìn cô khỏe hơn mới rời đi.

Hứa Sơ Sơ nghe dì Tầm kể lại mới biết Thời Cảnh Thường luôn qua phòng thăm cô, có lúc còn ở đây rất lâu, ngoài giờ lên công ty, hầu như ăn uống cũng đều làm ở đây cả.

Hứa Sơ Sơ cười thầm, có phải chú ấy rất lo lắng cho cô không nhẩy?? Còn ở bên chăm sóc cô thường xuyên nữa chứ, aaaa nghĩ tới cũng thấy vui lắm luôn rồi!!!!
Thời Cảnh Thường là ai chứ? Được anh chăm sóc một lần, để ý một lần đâu phải dễ, cũng đâu phải cứ muốn là được, xem ra...!lần này cô đúng là trong cái rủi có cái may rồi.


Bị bệnh được chú ấy chăm sóc...!có lời, có lời lắm!!!
Hứa Sơ Sơ bước xuống giường, đi lại một vòng, sau đó thuận người đi ra vườn hoa, thay đổi chút không khí.

Lúc này, dì Tầm đi ra ngoài mở cửa, dẫn vào một cô gái, nhìn cô gái đó, Hứa Sơ Sơ liền nghĩ tới một chuyện, cô vội vàng chạy tới, lên tiếng trước:
- Bác sĩ Tần!
Tần Nhã Hân thấy cô, cười đáp lại:
- Hứa tiểu thư, lâu quá không gặp!
Hứa Sơ Sơ cũng cười, cô mời Tần Nhã Hân vào nhà, ngồi lên ghế uống tách trà, sau đó trực tiếp nói vào vấn đề:
- Bác sĩ Tần, tôi có thể biết tình hình của Lệ Lệ không?
Tần Nhã Hân cũng đoán trước cô sẽ hỏi cái này, liền đã có chuẩn bị, lên tiếng:
- Thật ra, Hứa tiểu thư, tôi cũng đã muốn gặp cô sớm để nói chuyện này, nếu như, cô quan tâm Mạc tiểu thư, thì nên ở bên cạnh nói chuyện nhiều với cô ấy thời gian này, bởi vì...!điều tôi sắp nói ra đây...!có lẽ sẽ là một cú sốc không nhỏ....!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ hơi đổi, cô nhìn Tần Nhã Hân mím môi, đáp:
- Được!
Tần Nhã Hân gật đầu, hít môi hơi sâu, bắt đầu nói:
- Mạc tiểu thư, cô ấy....!đã từng phẫu thuật, có thể đã khá lâu rồi, điều này thực ra không phải là chuyện gì ghê gớm, nhưng mà...!đối với một người con gái...!đây là điều tôi không thể nào làm ngơ được...!bởi vì cô ấy, đã từng phẫu thuật cắt bỏ buồng trứng...!
-------...-----------...---------------
Người hầu đưa cơm cho Mạc Lệ rời phòng, trên tay cầm khay cơm còn nguyên vẹn, nhìn Hứa Sơ Sơ, cúi đầu chào.

Cô liếc nhìn những món ăn không hề được đụng đũa, nói:
- Pha cho tôi một cốc sữa nóng!

Người hầu gật đầu rồi rời đi.

Hứa Sơ Sơ rũ mắt, cô hít một hơi thật sâu, rồi vặn chốt của bước vào.

Nhìn cô gái xinh đẹp đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ánh nắng khắc họa từng đường nét hoàn hảo của Mạc Lệ, thâm tâm Hứa Sơ Sơ bỗng đau nhức...!
Cô luôn tưởng, cô là người bạn thân nhất, người hiểu cô ấy nhất, thì có lẽ...!sẽ biết được về cô ấy nhiều nhất...!Nhưng mà...! hóa ra cô đã sai rồi, cô chưa bao giờ và cũng chưa từng...!biết gì về người con gái này....!
Nghe tiếng động, Mạc Lệ nghiêng đầu qua nhìn, khi thấy Hứa Sơ Sơ, liền cười hiền lành.

Hứa Sơ Sơ cười lại, cô đóng cửa, đi chậm rãi đến chỗ Mạc Lệ, sau đó ngồi xuống giường.

Mạc Lệ lên tiếng trước:
- Cậu khỏi bệnh rồi sao? Mấy hôm trước người hầu nói cậu bị cảm? Đã đỡ hẳn chưa?
Nghe câu hỏi của cô, khóe mắt Hứa Sơ Sơ hơi cay, cô gật đầu, đáp:
- Ừm, đỡ nhiều rồi!!
Nhìn ánh mắt Hứa Sơ Sơ khác lạ, Mạc Lệ đưa tay tới, xoa mặt của cô, hỏi nhỏ:

- Cậu sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?
Hứa Sơ Sơ bất giác nhớ đến lời nói của Tần Nhã Hân, nó...!cứ xoay quanh trong đầu cô:
- Phẫu thuật cắt bỏ buồng trứng là ca rất ít người có thể thực hiện được.

Nếu như phải nói tới một lí do nhất định để giải thích cho việc đó, tôi sẽ nói đó là bởi vì bị bệnh.

Hứa Sơ Sơ nghiêng đầu, áp mặt vào trong lòng bàn tay Mạc Lệ, lên tiếng:
- Lí do năm ấy cậu chủ động rời khỏi Hàn Cẩn Du...!là vì cái đó sao???
Tay Mạc Lệ hơi cứng ngắc, cô ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt mình, nhẹ gọi:
- Sơ Sơ!




DMCA.com Protection Status