Trịnh Chí Dụng cười nói: “Cậu chủ, người phụ nữ này đúng là có chút thân phận, nhưng mà cô ta so chút thân phận này với cậu, chỉ là ánh sáng của con đom đóm mà thôi, hoàn toàn không thể sánh bằng!" Chân Hàn Tước như nhận ra cái gì đó, vô thức nói: "Cho nên?”
"Cho nên, tôi đã tự chủ trương, sai mấy người mang người phụ nữ này đến rồi: Trịnh Chí Dụng cười nói.
Trịnh Thu Hằng ở bên cạnh khẽ cười rồi nói: "Cậu chủ Chân Hàn Tước, con đàn bà này rất kiêu ngạo, chống lưng lại lớn, cho là mình có chút nhan sắc thì ngày nào cũng ra vẻ lạnh lùng cao ngạo!" "Trên thực tế thì cô ta chỉ là một con nhỏ giả tạo mà thôi!" Chân Hàn Tước tát vào mặt của Trịnh Thu Hằng một cái, lạnh lùng nói: "Không cho cô nói thì cô đừng có nói, một đứa không biết đã bị bao nhiêu thằng chơi cũng có tư cách ghét bỏ người khác sao?" Sau đó, Chân Hàn Tước đứng lên, đi hai vòng trong sảnh, cau mày nói: "Nếu như là trước ngày hôm nay, anh làm ra chuyện này thì cũng được thôi!" "Thế nhưng mà, vào ngày hôm nay thân phận của người phụ nữ này đã có sự khác biệt lớn.
Mà suy cho cùng thì chúng ta chỉ là rông đi ngang qua mà thôi, hành động như thế ở Dương Thành này, sợ là sẽ có ảnh hưởng không tốt.
"Cậu chủ, cậu sợ cái gì chứ? Nói trắng ra thì nhà họ Trịnh chỉ là người hầu của nhà họ Chân ở Tứ Hải mà thôi!" "Không cần biết cậu chủ muốn làm gì cô ta, cũng là đang dạy dỗ một đứa người hầu mà thôi, dòng họ nào dám nói nửa câu cậu không đúng ở bên ngoài chứ?”
"Huống chỉ, nếu như có thể có cơ hội được phục vụ cậu, đây chính là phúc khí mà Trịnh Tuyết Dương tu luyện ba đời mới có, Thu Hằng của chúng tôi còn chưa có cơ hội này." Nghe được lời này của Trịnh Chí Dụng, Chân Hàn Tước nở nụ cười.
Anh ta đi lên trước rôi vỗ võ vai của Trịnh Chí Dụng mà nói: Anh không nhắc nhở tôi, tôi suýt chút nữa thì đã quên mất, cái gọi là nhà họ Trịnh, chẳng qua chỉ là người hầu của nhà họ Chân tôi mà thôi!" "Tôi không tin có ai dám quản việc nhà của nhà họ Chân chúng tai" Chỉ một lát sau, Trịnh Tuyết Dương bị mấy người đàn ông cao lớn đẩy vào.
"Là các người, Trịnh Chí Dụng! Trịnh Thu Hằng!" Vào lúc nhìn thấy hai người này, Trịnh Tuyết Dương đã hiểu rõ, chuyện này xảy ra nhất định không thiếu công lao châm ngòi thổi gió của hai người này.
"Ha ha ha, Trịnh Tuyết Dương, thật đã lâu không gặp nha." "Cô yên tâm đi, để kỷ niệm cho việc chúng ta gặp lại sau khi xa cách đã lâu, lát nữa tôi sẽ quay lại toàn bộ, sau đấy gửi đến thằng chồng ở rể kia của cô”
"Tôi lại nuốn xem xem, một thằng ở rể bị