Theo lệnh của Hồng Nhân Tổ, tên tay chân đầu tiên của ông ta là Hồng Thất Phong lập tức mang mấy tên tay chân cấp chuyên nghiệp tốt nhất vọt ra ngoài trước.
"Thế Tử!" Nhìn thấy cảnh này, Ngô Kim Hổ trâm giọng mở miệng, vô thức ngăn cản ở trước người Bùi Nguyên Minh.
Hồng Nhân Tổ và Tô Trường Cảnh đều cười lạnh, chỉ một mình Ngô Kim Hổ thì có thể có tác dụng gì chứ? Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng khiến mọi người bàng hoàng đã xảy ra.
Ngay lúc Hông Thất Phong và những người khác chuẩn bị lao tới chỗ Bùi Nguyên Minh, một bóng người từ một bên lao ra, tay sau giơ đao lên rôi hạ xuống, hành động vô cùng đơn giản nhưng lại trực tiếp khiến Hồng Thất Phong và những tên tay chân chuyên nghiệp kia nôn ra máu rồi bay ngược ra khỏi đó.
"Cái gì?" Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều sững sờ.
Làm sao có thể? Đây không phải là phim ảnh mài Sao lại có người vừa xuất hiện đã tiện tay đánh bay mấy tên tay chân chuyên nghiệp kia.
Mà Hồng Nhân Tổ cũng có chút chưa tỉnh táo lại, ngay sau đó toàn thân ông ta run lên, sắc mặt tái nhợt nói: "Cậu...
cậu là Đường Nhân Đồ!" "Chỉ huy của doanh trại Quý Đức! Chiến Thần đầu tiên ở Đà Nẵng! Đường Nhân Đồ!" "Cậu...
sao cậu lại xuất hiện ở đây?" Sắc mặt của Đường Nhân Đồ lạnh lùng, nhìn Hồng Nhân Tổ nói: "ð? Hồng Nhân Tổ, ông nhận ra tôi sao?" "Sau bữa tiệc sinh nhật lân trước của Lý Hạnh Mai, tôi cứ nghĩ ông sẽ co đầu rút cổ lại, nhưng không ngờ lại chạy ra ngoài để chịu chết thế này" Dường như Hồng Nhân Tổ đã nghĩ ra điều gì, lúc này thân thể kịch liệt run lên, ngón tay phải chỉ vào Đường Nhân Đồ không nói nên lời.
Mặc dù sắc mặt của Tô Trường Cảnh rất khó coi, nhưng lại quát lớn: "Chiến thân ĐồI Cậu là người của bộ binh, bây giờ xuất hiện ở đây là có ý gì? Muốn tự ý sử dụng vũ khí quân dụng của quốc gia hay sao?”
- -----------------