Bùi Nguyên Minh đi lên trước, anh ôm Trịnh
Tuyết Dương vào lòng, dịu dàng nói: "Yên tâm,
không có chuyện gì đâu. Cách đây một giờ anh
đã cứu Khánh Vân ra rồi, giờ con bé đang ngủ, nó
vẫn còn khỏe mạnh lắm”
“Con bé thật sự không sao hả?" Trên mặt
Trịnh Tuyết Dương hiện lên biểu cảm khó tin, phải,
cô đang không ngờ chồng mình lại là người có
bản lĩnh, tài giỏi như vậy.
Bùi Nguyên Minh biết giờ anh có giải thích thì
cô cũng sẽ không tin nên chỉ biết thở dài một hơi,
sau đó nói: "Thế Tử Minh đã biết chuyện này,
chính anh ta là người đã cứu Khánh Vân."
Nghe thấy lời này, cuối cùng Trịnh Tuyết
Dương cũng yên tâm tin tưởng hơn phần nào. Dù
bản thân là người kiên cường nhưng vào giờ khắc
này, cuối cùng cô cũng không chịu nổi mà khóc
òa lên.
Những chuyện xảy ra hôm nay thật sự khiến
cô sợ hãi vô cùng.
Đột nhiên có một đám người không biết từ
đâu xuất hiện, chặn đường cô ngay ở công
trường. Nếu không phải lúc đó có mấy người ở
tập đoàn Thiện Nhân thì không biết giờ này cô đi
đâu về đâu nữa.
“Đáng ra anh không nên rời khỏi Dương
Thành, chuyện này là tại anh." Vẻ mặt Bùi Nguyên
Minh ngập tràn sự áy náy.
“Anh biết vậy là tốt rồi!"
“Bùi Nguyên Minh, anh rảnh rỗi lắm sao mà lại
chọc vào Tô Đức Thắng vậy chứ?"
“Chẳng lẽ anh không hiểu tình hình hiện giờ
của chúng ta thế nào hay sao?"
“Cả kể bây giờ công ty đã có bước phát triển
hơn trước, nhưng dù gì Tô Đức Thắng cũng là Thế
Tử của nhà họ Tô, mà nhà họ Tô lại là gia tộc
đứng đầu Dương Thành, chúng ta thật sự không
động vào họ được đâu!"
“Hơn nữa, anh vừa mới đánh gãy chân anh ta,
chỉ sợ việc này sẽ làm ảnh hưởng..."
Sau khi khóc xong một hơi dài, Trịnh Tuyết
Dương cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhưng lúc
này, khi tập trung suy nghĩ thấu đáo mọi việc, sắc
mặt cô lại càng trở nên khó coi hơn.
“Không được, Bùi Nguyên Minh à, chúng ta
phải vê nhà gấp thôi. Phải đón Khánh Vân, sau đó
cùng nhau rời khỏi Dương Thành, chúng ta không
thể ở lại đây được nữa đâu!"