"Mẹ kiếp!" "Nếu còn không cút thì bỏ tay chân của các người lại! "Còn cô em này nữa, lớn lên xinh đẹp như vậy.
Cô em có muốn chơi vài trò vui vẻ với bọn anh không?”
Cả đám côn đồ lúc này đều rất hung ác.
Sắc mặt của những giám đốc điều hành Tập đoàn Thiện Nhân rất khó coi.
Ngày thường họ đều ra vào những nơi cao cấp và gặp mặt những người đứng đản.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy loại người lưu manh thể này nên có chút sợ hãi.
Nhưng Bùi Nguyên Minh và Lôi Tuấn Quang thì không thể hiện cảm xúc gì.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Kim Tuấn Thạch, tôi chỉ cho ông thêm một cơ hội nữa thôi.
Trả tiên!" Kim Tuấn Thạch giễu cợt: "Thằng oắt thối, bọn mày vẫn không chịu cút đi đúng không? Muốn tao cắt chân của mày thì mày mới hài lòng đúng không?”
"Được thôi.
Người đâu, phế chân thằng oắt này cho tao!" Một vài tên côn đồ định lao tới nhưng đúng lúc này Lôi Tuấn Quang đang đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh bất ngờ bước tới và đá vào ngực Kim Tuấn Thạch.
Ngay sau đó, Lôi Tuấn Quang túm tóc Kim Tuấn Thạch và đập vào mặt bàn, sau đó nắm lấy cây bút ký tên đặt trên bàn và ghim mạnh nó xuống.
“Phụt!”
Cây bút ký tên gân như dí sát vào mắt của Kim Tuấn Thạch rồi xuyên thẳng xuống mặt bàn.
Kim Tuấn Thạch sợ đến mức suýt thì tè ra quần.
“Kêu bọn họ dừng lại”
Lôi Tuấn Quang lạnh lùng nói.
"Dừng lại!" Kim Tuấn Thạch hét lên theo bản năng.
Cơ thể ông ta đã run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra.
Bởi vì ông ta biết rất rõ Lôi Tuấn Quang có thể dùng bút đâm thủng bàn thì cũng có thế dễ dàng đâm thủng trán ông ta.