Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Đáp án một lát nữa sẽ được tiết lộ.”
Dù sau chút nữa anh sẽ chính thức cầu hôn Trịnh Tuyết Dương, khi đó Trịnh Tuấn và Thanh Linh chắc chắn có thể đoán được anh là ai.
Đối với Bùi Nguyên Minh thì việc tiết lộ thân phận Thế tử Minh vào lúc này chẳng là gì cả. Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không nói gì, Trịnh
Tuấn và Thanh Linh đều tràn đầy ngờ vực.
Chẳng qua cả hai người bọn họ đều thích hư vinh và nịnh nọt. Mặc dù họ không chắc liệu Bùi Nguyên Minh có phải là người cao quý hay không nhưng trong tiềm thức họ đều bắt đầu lấy lòng và xu nịnh anh. “Bùi Nguyên Minh à, lúc trước ba mẹ có chút không phải. Con là người lớn có tấm lòng lớn, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với ba mẹ nhé!” “Không ngờ tên thú vật La Vĩnh Toàn kia lại làm chuyện không bằng chó lợn như vậy! Nếu con không xuất hiện kịp thời thì ba mẹ đã gặp rắc rối lớn rồi.” “Ba mẹ chỉ nhận một người con rể là con thôi. Cái gì mà La Vĩnh Toàn chứ, để cậu ta cút đi!”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
Anh đã quá hiểu bản chất của Trịnh Tuấn và Thanh Linh, sao có thể bị họ dùng những lời này lừa gạt chứ.
Có thể nói, ba vợ mẹ vợ của anh thật sự đã thực hiện đúng nguyên tắc nịnh nọt đến cùng mà! “Còn khoảng nửa tiếng nữa thì buổi lễ mới bắt đầu. Em đi loanh quanh trước đi. Anh có việc phải làm, xong việc anh sẽ đến chỗ em.”
Bùi Nguyên Minh mở lời khuyên nhủ.
Hôm nay anh rất bận.
Ngoài việc cầu hôn Trịnh Tuyết Dương anh cũng cần phải chủ trì việc tích hợp tài sản.
Bây giờ trong phòng họp của khu Bạch Vân, các giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn Thiện Nhân và Tập đoàn Bùi Thị trước đây đều đang tụ tập, chờ đợi anh.
Trong một phòng họp bên trong khu Bạch Vân. Vào lúc này, rất nhiều giám đốc điều hành tập hợp lại với nhau.
Tuy nhiên xét cho cùng thì Tập đoàn Thiện Nhân thành lập chưa lâu, cũng không có nhiều người điều hành. 70% đến 80% giám đốc điều hành ở đây đều là cựu giám đốc điều hành của Tập đoàn Bùi Thị.
Nhiều người trong số này là cấp dưới đã làm việc dưới quyền của Bùi Nguyên Minh trước đây rồi sau đó chuyển sang làm việc cho Bùi Văn Kiên.
Bây giờ bọn họ muốn nương náu dưới quyền của Thế tử Minh một lần nữa để tiếp tục tận hưởng vinh hoa, phú quý.
Không biết xấu hổ là từ chỉ những người như vậy.
Nhóm người này do Lý Kiều Vân và Trương Thiên Thành dẫn đầu. Lúc này Lý Kiều Vân nhìn Hạ Vân đang ngồi ở vị trí thứ hai. Tuy rằng trên mặt nở nụ cười nhưng trong mắt đều là ghen tị. “Hạ Vân, cô đừng tưởng cô đã ngồi vững vị trí thư ký chủ tịch. Bắt đầu từ hôm nay, vị trí này sẽ là của tôi!”
Lý Kiều Vân nói thầm trong lòng.
Hôm nay cô ta muốn mượn cơ hội này để lại ấn tượng tốt đẹp với Thế tử Minh trong truyền thuyết. Nếu cần, thậm chí cô ta còn có thể trực tiếp hiến thân.
Theo cô ta thấy, Hạ Vân thì có bản lĩnh gì chứ? Chẳng qua chỉ có một lớp ngoài trông đẹp mắt chút thôi. Nếu cô ta sẵn lòng trả giá bắt lấy lòng của Thế tử Minh trong truyền thuyết, chẳng phải mọi chuyện sẽ như ván đã đóng thuyền, được cô ta nắm chắc trong lòng bàn tay sao?
Mà các giám đốc điều hành cấp cao khác của tập đoàn Bùi Thị trước đây đều đang im lặng chờ đợi, thoạt nhìn mỗi người đều có vẻ nghiêm túc đứng đắn.
Nhưng bên dưới không ít người trong số họ đều ngấm ngầm làm vô số chuyện bẩn thỉu, Ba ngày trước còn có hơn mười người đã sỉ nhục Bùi Nguyên Minh.
Nhưng hôm nay, bọn họ đều giống như chó con ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây.
Vì hôm nay là ngày phán xét vận mệnh của họ.
Nếu Thế tử Minh chọn họ, họ có thể tiếp tục tận hưởng vinh hoa phú quý.
Nếu không, kết cục của họ sẽ rất thế thảm!
Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, những người điều hành có mặt đều căng thẳng.
Sau đó mọi người thấy một thanh niên cao lớn bước vào.