Vốn dĩ, theo tính cách của anh, Lý Văn Văn phải nói được làm được.
Nhưng Trịnh Tuyết Dương đã nói bỏ qua, vậy thì bỏ qua đi, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. “Không đi mua sắm nữa, quay về thôi!”
Lúc này, sắc mặt Lý Văn Văn xanh mét, cô ta cũng không thèm nhìn Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương nữa, mà bóp chặt bụng, xoay người rời đi.
Trương Mỹ Lệ khịt mũi lạnh lùng nói: “Trịnh Tuyết Dương, chồng của con không khách sáo chút nào. Nếu sau này muốn làm họ hàng với chúng ta thì hãy rời khỏi nó càng sớm càng tốt!”
Nói xong bà ta cũng bỏ đi.
Lê Văn Hiên muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn bộ dạng Bùi Nguyên Minh, anh ta lại không nói được gì.
Hôm nay những biểu cảm đa dạng của Bùi
Nguyên Minh khiến anh ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh không phải là một người bình thường, nhưng anh đặc biệt đến mức nào thì trong lòng anh ta vẫn chưa rõ.
Vì vậy, trừ khi thân phận của Bùi Nguyên Minh được xác nhận, Lê Văn Hiên không muốn tiếp tục đắc tội với Bùi Nguyên Minh.
Ngay sau đó, anh ta cũng rời đi.
Khi ba người họ rời đi, Trịnh Tuyết Dương mới bất lực hỏi: “Em hỏi anh, anh lấy đâu ra tiền mà mua nhiều đồ như vậy chứ?” “Đừng nói với em là anh mượn tiền đấy.”
Bùi Nguyên Minh đã chuẩn bị sẵn sàng để ba ngày sau thú nhận mọi chuyện với Trịnh Tuyết Dương tại buổi lễ hợp nhất tài sản.
Cho nên lúc này, anh cũng không có ý định tiết lộ trước, mà cười nói: “Em còn nhớ chuyện lần trước Khánh Vân chịu uất ức ở siêu thị bán đồ dùng văn phòng không?”
“Em nhớ, nhưng hai chuyện này có liên quan gì với nhau chứ?”
Trịnh Tuyết Dương tò mò nhìn anh.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng đã xem qua, cả hai người họ đều biết chuyện này, nhưng cô nghĩ không ra hai việc này có liên quan gì đến nhau. “Lần đó đối phương đã đền cho chúng ta một khoản tiền, đúng lúc hai ngày trước số tiền đó được chuyển vào thẻ của anh.” . ||||| Truyện đề cử: Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình |||||
Bùi Nguyên Minh nhún vai, lãnh đạm nói.
Anh cho rằng những lời giải thích này rất hoàn hảo, Trịnh Tuyết Dương chắc sẽ không nghi ngờ gì nữa. “Gì chứ!? Đền cho Khánh Vân sao!? Là ba mươi lăm triệu cơ đấy!”
Khi Thanh Linh nghe đến đây, bà ta gần như ngất đi.
Dùng hết số tiền ba mươi lăm triệu này để mua túi sao? Không hề giữ lại một chút tiền nào?
Giờ phút này, Thanh Linh cảm thấy mình không chịu đựng được nữa rồi.
Còn Trịnh Tuấn thì hận không thể tát thằng vô dụng này vài cái!
Anh không biết số tiền ba mươi lăm triệu này có thể làm được bao nhiêu chuyện lớn sao? Vậy mà dùng toàn bộ số tiền này để mua túi …
Lúc này Trịnh Tuấn cũng đang run rẩy, hai tay chỉ vào Bùi Nguyên Minh một hồi lâu nhưng không nói được lời nào, cuối cùng tức giận xoay người bỏ đi.
Chỉ có Trịnh Tuyết Dương là không quan tâm đến tiền, lúc này, cô trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Mặc dù số tiền này là người khác trả cho anh, nhưng anh không được dùng bừa bãi, anh không biết tiết kiệm sao?”
“Chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi, có là gì đâu chứ.” Bùi Nguyên Minh cười.
Trịnh Tuyết Dương cho rằng Bùi Nguyên Minh lại nói khoác, nên chủ động chuyển chủ đề: “Anh mua nhiều túi như vậy, chuẩn bị gởi về bằng cách nào?” “Cứ để người trong cửa hàng đưa đến nhà là được rồi.” Bùi Nguyên Minh không quan trọng nói.
Giao hàng tận nhà này chỉ là một dịch vụ hỗ trợ mà thôi.
Anh đã mua nhiều đồ như vậy, đừng nói là sống ở Dương Thành, cho dù anh sống ở Châu Phi thì nhân viên bán hàng sẽ vui mừng mà giao hàng đến.
Sau khi đưa địa chỉ trợ lý cửa hàng, Bùi Nguyên Minh cũng rời đi.
Trở lại khách sạn vịnh Half Moon.
Trong phòng, gia đình của Trương Mỹ Lệ và hai người Trịnh Tuấn, Thanh Linh đã quây quần bên nhau.
Sau khi nghe Thanh Linh nói xong, Trương Mỹ Lệ cười nhạt nói: “Thì ra là vậy, tôi còn tưởng con rể của hai người có bản lĩnh gì đó chứ!” “Hóa ra là dùng số tiền ba mươi lăm triệu mà người khác bồi thường cho Khánh Vân để ra vẻ à!” “Thằng này thật đáng chết! Nếu như không nhanh chóng xử lý hắn, e rằng sớm muộn gì hắn cũng phá hỏng nhà của hai người!”