Giây tiếp theo, Lý Văn Văn giật túi đồ từ tay Trịnh Tuyết Dương, sau đó mỉm cười nói: “Chị Tuyết Dương, không phải là chuyện gì xấu hổ lắm, sao phải về nhà xem?”
“Hay chị sợ rằng thứ đồ này quá rẻ mạt, khiến cho chị mất mặt à?”.
“Lý Văn Văn, cô đừng cho mồm mình đi quá xa!”
Sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương lạnh lẽo, đây là quà của Bùi Nguyên Minh tặng cô, tại sao Lý Văn Văn dựa vào đâu mà dám giật nó?
Lý Văn Văn hoàn toàn không ý thức được sự bất lịch sự của cô ta, lúc này, cô ta còn tỏ vẻ khinh thường nói: “Trịnh Tuyết Dương, sao chị có thể ăn nói như vậy? Tôi làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho chị!”
“Em sợ rằng ông chồng vô tích sự của chị sẽ cầm bừa hàng xì ke về lừa chị. Ví dụ như là mẫu hàng cũ đã sản xuất cách đây nhiều năm, cái loại mà chỉ giảm giá còn đúng 0,5% giá trị ban đầu, có mấy triệu bạc, chị chuẩn bị bảo anh ta tặng món quà khác cho chị đi!”
Trong khi đang nói chuyện, Lý Văn Văn mở túi quà ra
Nhưng khi nhìn thấy những thứ bên trong túi quà, cô ta bàng hoàng như bị điện giật.
Phiên bản giới hạn!?
Chỉ là phiên bản giới hạn trị giá 6,9 tỷ đồng!?
Lúc này, Lý Văn Văn dường như cho rằng mình bị lóa mắt, cô ta dụi mắt liên tục.
Mà lúc này Lê Văn Hiên cũng rất phối hợp đi tới, nói: “Chị Tuyết Dương, nếu chỉ là thứ đồ rẻ tiền, em sẽ tặng cho chị một cái khác có giá trị gấp mười lần …”
Chưa kịp nói xong, anh ta đột nhiên ngừng nói lại, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Có nghĩ anh ta cũng không dám nghĩ Bùi Nguyên Minh lại thực sự mua chiếc túi phiên bản giới hạn này! Lúc này, Lê Văn Hiến cho rằng mình đã nhìn nhầm! Anh ta quay lại nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kỳ quái.
Không phải bảo anh ta là một kẻ vô dụng sao? Sao anh ta có thể có nhiều tiền như vậy? Gần 7 tỷ, quả là một con số không hề nhỏ! Nhiều gia đình bình thường cả đời cũng không kiếm được số tiền này!
“Bùi Nguyên Minh, anh lấy trộm chiếc túi này đấy à!?” Lý Văn Văn hỏi, cô ta gần như chỉ vào mặt Bùi Nguyễn Minh.
“Cô không mua nổi thì lẽ nào người khác cũng không mua nổi sao?” Bùi Nguyên Minh nhún vai, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nhưng Lý Vân Vân có đánh chết cũng không muốn tin rằng Bùi Nguyên Minh đã mua được nó.
Theo ý kiến của cô ta, cái tên vô dụng này cùng lắm cũng chỉ bỏ ra vài triệu để mua một chiếc túi rẻ tiền, làm sao có thể mua được cả chiếc túi vài tỷ?
Khả năng cao nhất là tên vô dụng này này đã mua một chiếc túi rẻ tiền thật, sau đó nhân lúc nhân viên bán hàng không để ý anh ta bèn tráo nó bằng một chiếc túi có giá trị.
“Thật không? Nếu như là anh mua, anh có dám đối chất với tôi không?”
“Không ngờ cái loại vô tích sự như anh chân tay còn dơ bẩn như vậy!”
“Loại người như anh nên tống vào đồn cảnh sát!” Thế nhưng trông Bùi Nguyên Minh vẫn rất bình thản.
Còn Lê Văn Hiên cau mày.
Theo bản năng của anh ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá mức bình tĩnh, đây không phải là sự bình tĩnh mà một người vừa trộm đồ có thể thể hiện ra được.
Vả lại có nhiều nhân viên cửa hàng như vậy, cho dù Bùi Nguyên Minh có ba đầu sáu tay cũng không làm ăn được gì!
Thấy Lý Văn Văn vẫn chưa chịu buông tha, Lê Văn Hiên đột nhiên nói: “Văn Văn, đừng làm càn nữa! Làm sao có thể bị trộm được? Nói không chừng Bùi Nguyên Minh lại quẹt thẻ của Tuyết Dương đấy?”
Rõ ràng ban nãy Lê Văn Hiên đã nghĩ đến khả năng này.
Dù Bùi Nguyên Minh không có tiền, nhưng Trịnh Tuyết Dương thì có!
Vì muốn giữ thể diện, Bùi Nguyên Minh đã dùng thẻ của Trịnh Tuyết Dương để tặng quà cho Trịnh Tuyết Dương cũng là chuyện bình thường.
Sao không nghĩ ra nhỉ, Lý Văn Văn chế nhạo nói: “Cho dù là tên vô tích sự này quẹt thẻ của Trịnh Tuyết Dương, chuyện này cũng phải tra rõ ràng!”
“Tôi không tin rằng kẻ vô tích sự như anh ta có thể tự mình bỏ túi tiền gần bảy tỷ để mua chiếc túi này!”
“Nếu như anh ta thật sự mua nó? Em thấy mình chưa đủ mất mặt sao?” Lê Văn Hiên thấp giọng khuyên cô ta.
“Anh điện à? Làm sao anh ta có thể mua được một chiếc túi đắt tiền như vậy trong khi anh ta chỉ là đồ ăn bám chứ?”
Lý Văn Văn lại cười lạnh, cô ta cầm túi đựng đồ sải bước vào cửa hàng Chanel.