Bùi Nguyên Minh vô cùng nghiêm túc nói: “Chỉ cần trong tay Nạp Hoàng Chi có, tôi đi xin ông ấy nhất định sẽ cho…”
Anh cũng không hề nói phét, dựa vào thân phận hiện tại của anh, chỉ cần mở miệng Nạp Hoàng Chi chắc chắn sẽ nể mặt nể mũi anh. “Được rồi được rồi Bùi Nguyên Minh, tôi đã hiểu lòng hiếu thuận của cậu rồi!”
Bà cụ nhà họ Thanh lúc này còn cho rằng Bùi Nguyên Minh đang chém gió, cho nên lúc này mới trực tiếp ngắt lời: “Cho dù thế nào, phần tâm ý này của cậu tôi xin nhận lấy!”
Sau đó bà cụ nhà họ Thanh giơ tay chỉ vào Trịnh Tuấn, Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương nói: “Mấy người các con còn đứng đực ra đó làm gì? Mau mau đến ngồi trước mặt bà.”
Quả là vui còn hơn cả lên trời!
Ba người Trịnh Tuấn ngơ ngơ ngác ngác, nhưng mà vẫn đi lên trước, ngồi xuống chiếc bàn của bà cụ
Thanh.
Bà cụ Thanh lại càng cười tươi hơn: “Nếu như tất cả mọi người đã có mặt ở đây, tôi cũng muốn nhân tiện tuyên bố một chuyện.”
“Bắt đầu từ hôm nay, con gái lớn của tôi, cả nhà Thanh Linh, chính thức quay về!”
“Sau này đi ra ngoài nếu có gặp nhau, hy vọng mọi người nể mặt nhà họ Thanh chúng tôi, có thể ưu ái chúng nó thêm vài phần!”
Thanh Linh vừa nghe thấy những lời này, lập tức bật khóc vì vui mừng. Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày bà ta lại nhận được sự chấp nhận của nhà họ Thanh một lần nữa.
Mà Trịnh Tuấn cũng vô cùng kích động!
Có được câu nói này của bà cụ Thanh, ông ta không cần phải làm gì nữa hết!
Sau này tất cả mọi người đều biết, ngọn núi mà Trịnh Tuấn ông ta dựa vào chính là nhà họ Thanh!
Nhìn thấy ba mẹ vui mừng như vậy, Trịnh Tuyết Dương cũng cười theo. “Trịnh Tuấn, Thanh Linh, mặc dù đứa con rể này của các con cũng chẳng có tài cán gì xuất sắc!” “Nhưng mà lòng hiếu thuận của nó thì quả là hiếm có, các con phải đối xử tốt với nó đấy nhé!”
Rõ ràng, bà cụ Thanh vẫn cảm thấy Bùi Nguyên Minh chẳng có tài cán gì đặc biệt cả.
Nhưng mà Bùi Nguyên Minh đã tặng nguyên thủy bổ phế đan cho bà ta, đây chính là thứ mà bà ta mơ tưởng bao lâu này, đã thèm khát nó nhiều năm rồi!
Lúc này đừng nói Bùi Nguyên Minh là thằng con rể nhà giàu, cho dù chỉ là một đống phân chó hôi hám, nhà họ Thanh cũng sẽ cảm thấy cực kỳ vừa mắt.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh nghe thấy những lời này, cực kỳ vui mừng ra mặt: “Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc con cũng cho ba mẹ chút mặt mũi!”
“Lúc nãy là ba mẹ trách nhầm con!” ”
Ba, chỉ cần ba mẹ vui là được!” Bùi Nguyên Minh bật cười.
Lúc này, cuối cùng Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng có thể ngồi thẳng lưng, giờ phút này đang ngồi trên ghế nhìn ngang nhìn dọc.
Để xem bây giờ còn ai dám xem bọn họ là trò cười nữa?
Cho dù là nhờ vào may mắn của đứa con rể nhà giàu này, bọn họ mới có thể ngồi ở chỗ này.
Nhưng bọn họ đã được bà cụ Thanh chính thức công nhận rồi!
Đây chính là vốn liếng! Đây chính là bản lĩnh!
Lúc này đám người nhà họ Trịnh lại hối hận đến mức muốn ói ra máu.
Chỉ đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, bằng không, bọn họ nhất định sẽ chia nhau mỗi người uống ngay lập tức một viên!
Còn hai nhà Thanh Khánh và Thanh Nhã thì không nói gì cả.
Một là bởi vì bà cụ Thanh đã đích thân mở lời rồi. Hai là bởi vì thứ mà Bùi Nguyên Minh tặng thật sự rất có giá trị.
Nhưng mà muốn dựa vào việc tặng một món quà, là có thể nhận được lợi lộc lợi ích gì từ nhà họ Thanh, thì quả là mơ mộng viễn vông quá rồi.
Cho nên cả nhà Thanh Khánh và Thanh Nhã cũng không lo lắng gì nhiều.
Chẳng bao lâu, bữa tiệc đã đến tiết mục tiếp theo.
Đúng lúc này, đột nhiên có người từ bên ngoài chạy vào báo tin. “Báo cáo gia chủ, bên ngoài có mấy chiếc Audi A6 đang tiến vào, tài xế nói rằng ông chủ của bọn họ muốn tới đây chúc mừng bà cụ Thanh!”
Thanh Khánh hơi hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: “Biển số xe là bao nhiêu?” “Là 00001 và 00002!”
Người hầu kia có phần khẩn trương đáp lại. “Gì cơ? Là Đà Nẵng nhất bả thủ Hạ Trung Hưng và nhị bả thủ Khổng Văn Khưu?”
Thanh Khánh suýt chút nữa thì nhảy dựng ngược
Những người trong cảnh thự cũng lần lượt đứng lên. thẳng dậy.
Đà Nẵng nhất bả thủ và nhị bả thủ sao lại đột nhiên đến đây chứ?
Nhà họ Thanh quả thật rất có máu mặt!