“Ngài Nguyên Minh, cô Tuyết Dương, các vị đến rồi, đây là thư mời của ngài, xin nhận lấy.”
Hạ Vân kính cẩn đưa thư mời cho Bùi Nguyên Minh, sau đó xoay người rời đi.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh trực tiếp sững sờ.
Quả nhiên thực sự có người đến gửi thư mời.
Người nhà họ Trịnh cũng trợn mắt há hốc mồm, Bùi Nguyên Minh không khoác lác, anh ta thật sự được gửi thư mời.
Hơn nữa là do Hạ Vân của tập đoàn Thiện Nhân đưa đến!
Mặt mũi lớn nhường nào chứ!
Tiếp đó, trước vẻ mặt ngẩn ngơ của Trịnh Tuấn và Thanh Linh, gia đình Trịnh Tuyết Dương được mời vào buổi thọ yến một cách cung kính.
Thọ yến đông nghịt người, hội trường rộng rãi từ lâu đã chật cứng. Lúc này Trịnh Tuyết Dương không nhìn vào đại sảnh, mà là nghiêm mặt nhìn Bùi Nguyên Minh. “Bùi Nguyên Minh, nghe em nói này!” “Ừm? Không phải chúng ta đã được vào rồi sao?” Bùi Nguyên Minh khó hiểu, mọi người đều đã được vào rồi, lại làm sao vậy?
Trịnh Tuyết Dương nghiêm nghị nhìn rồi nói: “Thư ký Hạ Vân nợ chúng ta một chút ân huệ từ chuyện bức tranh Phú Xuân Sơn Cư Đồ lúc trước, nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể lấy chút ân tình đó để nhờ vả được!” “Nhờ cô ấy tìm thư mời cho anh, chuyện này không tốt đâu!” “Bùi Nguyên Minh, sau này nếu là chuyện tương tự như vậy, em không muốn, mong anh coi như đây cảnh cáo!” “Chúng ta muốn cái gì, phải dựa vào nỗ lực của chính mình chứ không phải dựa vào người khác, hiểu chưa?”
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương nghiêm túc giáo huấn mình, Bùi Nguyên Minh có chút không nói nên lời.
Để Hạ Vân mang đồ đến, sao lại gọi là không tự mình cố gắng?
Tuy nhiên, chuyện này nhất thời giải thích cũng không thông, huống hồ sau khi nói ra thân phận của mình thì Trịnh Tuyết Dương cũng sẽ không tin.
Bùi Nguyên Minh lúc này chỉ có thể nói: “Anh biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.” “Ừm, nếu đã vào được là tốt rồi, có thể học hỏi mở mang thêm kiến thức.” “Mặc kệ thế nào, hôm nay bởi nhờ có anh nên em mới có thể được gặp bà ngoại, cám ơn anh.”
Trịnh Tuyết Dương nói xong liền mỉm cười.
Bùi Nguyên Minh chỉ cảm thấy ánh mắt sáng ngời, vợ của mình không cười thì không sao, cô ấy cười lên thật sự là một mỹ nữ đẹp mê hồn!
Chỉ tiếc là chỉ được ngắm nhìn không được ăn. Bùi Nguyên Minh vẻ mặt tiếc hận.
Lúc này, người nhà họ Trịnh cũng đi vào, thấy đám người Bùi Nguyên Minh ở trước mặt, người nhà họ Trịnh đều mặt mày khó coi.
Ông cụ Trịnh hơi tối sầm mặt lại nói: “Có chuyện gì vậy? Bọn họ dựa vào đâu mà dám để tập đoàn Thiện Nhân gửi thư mời chứ?”
Trịnh Chí Dụng trợn mắt nói: “Ông ơi, cháu nghĩ Trịnh Tuyết Dương đã phản bội lợi ích của nhà họ
Trịnh!” “Bằng không, một nhân vật lớn như Hạ Vân thì làm sao có quan hệ gì với bọn họ?” “Nói không chừng vì thư mời này, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đã trở thành tay sai của tập đoàn Thiện Nhân!”
Nghe Trịnh Chí Dụng nói như vậy, nhà họ Trịnh ai nấy đều tràn ngập phẫn nộ. “Hai người này quá không biết xấu hổ!” “Quả thật kỳ cục, để có được thư mời, đã có thể bán đứng nhà họ Trịnh chúng ta!” “Không có gì khó hiểu khi Trịnh Tuyết Dương được bổ nhiệm làm chủ tịch nhà họ Trịnh của chúng ta, ông nội, chúng ta không thể tiếp tục để như vậy nữa, nếu không có trời mới biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì!” “Đúng vậy, Trịnh Tuyết Dương không được tiếp tục cầm quyền nữa!”
Ông cụ Trịnh ra hiệu cho mọi người im lặng và nói: “Ta đã hiểu rồi, sau đêm nay, ta sẽ lo việc này!”
Đúng lúc những người trong nhà họ Trịnh đang nói chuyện thì gia đình Trịnh Tuyết Dương đã biến mất. Có quá nhiều người trong bữa tiệc, bọn họ nhất thời đã không tìm thấy.
Góc trong cùng của sảnh tiệc.
Gia chủ nhà họ Thanh là Thanh Khánh lúc này đang cười tươi, bên cạnh là một bà cụ trông nhân hậu, bà cụ Thanh, đang mặc bộ quần áo màu đỏ, sắc mặt vô cùng hồng hào.
Hai người này thực tế là người nắm giữ quyền lực của Đà Nẵng, đệ nhất gia tộc họ Thanh.
Lúc này Thanh Nhã đã dẫn theo gia đình Trịnh Tuyết Dương đến đây. “Mẹ, anh trai, xem ai ở đây này!”