Nhìn thấy dáng vẻ giễu cợt của Trịnh Chí Dụng, Bùi Nguyên Minh hờ hững cười, nói: “Nếu như tôi muốn đi, thì tự nhiên có thể đi, còn nếu tôi đã không muốn đi, thì không ai có thể khiến cho tôi đi được.”
Trịnh Chí Dụng cười lạnh: “Mày nói chuyện cũng hống hách quá nhỉ, vậy thì mày đến thử xem! Nếu như mày có thể có mặt trong buổi tiệc mừng thọ, tao liền quỳ xuống trước mặt mày!”
Bùi Nguyên Minh cười: “Cũng không phải là anh chưa từng quỳ trước mặt tôi, tôi không có hứng thú đối với chuyện này.”
“Mày mày mày…” Trịnh Chí Dụng nhớ đến lúc ở Hội giám định đồ cổ ở thành phố Hải Dương, sắc mặt ngay lập tức liền trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi mới lên tiếng nói: “Bùi Nguyên Minh à, bây giờ đã khác với trước kia rồi, khi đó, mày chẳng qua là biết vài ba chiêu công phu mèo cào, cho nên nhà họ Nạp của Hội giám định đồ cổ mới mời mày đến thôi!”
“Bữa tiệc mừng thọ lần này khác với trước kia, đây là bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Thanh, dòng họ đứng hàng đầu ở Dương Thành!”
“Tộc trưởng nhà họ Thanh, là người đứng thứ ba ở thành phố Đà Nẵng!”
“Một dòng họ như thế, sẽ không vì mày biết vài ba chiêu công phu mèo cào kia, mà mời mày đến đâu!”
“Tao vốn nghĩ rằng, lần này cả gia đình nhà mày, có thể để Trịnh Tuyết Dương làm người đại diện để đi, nhưng mà hiện tại xem ra, vẫn là không nên để cho cô ta đi thì tốt hơn!”
“Để tránh cho đến lúc đó cô ta giống như mày, làm mất hết mặt mũi của nhà họ Trịnh bọn tao!”
Trịnh Chí Dụng nói xong, cả khuôn mặt mang theo sự đắc ý xoay người rời đi.
Ông cụ Trịnh cũng lộ ra dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, một nơi như vậy, thật sự là không nên để cho Trịnh Tuyết Dương đi.
Hiện tại nó nắm quá nhiều quyền lực trong nhà họ Trịnh, loại cơ hội có thể làm suy yếu quyền lực của nó tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Trịnh Tuyết Dương nhịn không được nói: “Trịnh Chí Dụng, anh đừng có mà quá đáng!”
“Ông nội, nhà họ Thanh là nhà mẹ đẻ của mẹ con, dù thế nào đi nữa ông cũng phải cho bà ấy một vị trí!”
Ông cụ Trịnh đột nhiên lạnh lùng nói: “Trịnh Tuyết Dương, cháu thật sự cho rằng cháu là người đứng đầu của nhà họ Trịnh sao? Chuyện ông còn chưa quyết định, cháu đừng có ở đây nói ra nói vào!”
“Ông nói cho cháu biết, người nào có thể đi! Người nào không thể đi, đều là do ông quyết định!”
Nói xong, ông cụ Trịnh tức giận đùng đùng đi lên lầu.
Trên thực tế, ông ta chỉ đang tìm cơ hội để ngông cuồng, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể kéo Trịnh Tuyết Dương ra khỏi vị trí Tổng giám đốc.
Thanh Linh tức đến toàn thân run lên, lúc này bà ta chỉ vào Trịnh Tuấn mắng: “Chính là bởi vì cái đồ vô dụng như ông, mà ngay cả thư mời do nhà mẹ đẻ của tôi gửi đến cũng không có phần của tôi!” “Nếu lần này tôi không trở về chúc thọ cho bà cụ, sợ rằng sau này cũng không thể đặt chân vào cửa của nhà họ Thanh nữa rồi!” “Ông còn muốn leo lên cành cao của nhà Thanh sao? Nằm mơ đi!”
Trịnh Tuấn không dám mắng Thanh Linh, lúc này ông ta chuyển tầm mắt đi, rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh, chửi bởi: “Nếu như không phải mày đi trêu chọc Trịnh Chí Dụng, thì lần này đã có vị trí cho bọn tao rồi!”
“Tốt hơn hết là bây giờ mày lập tức đi cầu xin Trịnh Chí Dụng đi!”
“Mày đừng thấy là hiện tại cậu ta không nắm quyền gì trong nhà họ Trịnh, nhưng dù sao thì cậu ta cũng là người được ông cụ coi trọng, chỉ có cậu ta giúp chúng ta nói lời tốt đẹp, ông cụ mới nghe!”
“Nếu không, bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Thanh, sẽ không có cách nào lấy được một vị trí từ nhà họ Trịnh, đến lúc đó cả nhà của chúng ta sẽ mất hết mặt mũi!”
Từ đầu đến cuối Bùi Nguyên Minh đều không thèm để ý tới Trịnh Tuấn và Thanh Linh, nhưng thấy sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương trắng bệch, anh vẫn lên tiếng nói: “Tuyết Dương, em cũng muốn đi tham dự bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Thanh sao?”
Trịnh Tuyết Dương thở dài: “Dù sao cũng là nhà ngoại của em, từ nhỏ đến lớn em chưa từng đến đó, vốn dĩ lần này muốn đi để chúc thọ cho bà ấy.” “Nhưng mà…” “Không có nhưng mà.” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt “Bà xã của anh muốn đi, vậy thì chúng ta cứ đi nói. thôi.”
Thanh Linh tức giận trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái: “Mỗi ngày ngoài khoác lác ra thì cậu còn có thể làm được gì?” “Nhà họ Thanh không phải là dòng họ xếp hàng đầu bình thường, anh trai của tôi là người đứng thứ ba Đà Nẵng, bữa tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Thanh, xưa nay đều không tổ chức lớn, mà chỉ phát thư mời cho một số người thôi, không có thư mời chúng ta hoàn toàn không thể vào trong được!” “Ông cụ đã nói rõ rằng không để cho chúng ta đi!” “Không có thư mời, cậu định để chúng tôi vào bằng cách nào chứ?”
Bùi Nguyên Minh hờ hững nói: “Nếu như chúng ta đi, chính là cho nhà họ Thanh mặt mũi, chủ nhân của nhà họ Thanh sẽ đích thân gửi thư mời đến đây.”