“Ngài Cook, lão thái quân của chúng tôi muốn anh ta kết thúc cuộc đời của mình một cách nhục nhã nhất.”
Bùi Nguyên Giáp cười nói. “Mấy người phương Đông chính là quá phiền phức quá!” “Ba ba.”
Ngay sau đó, một khẩu súng ngắn được Cook ném xuống đất trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Sau đó ông ta lạnh lùng nói: “Tao mặc kệ giữa mấy người có ân oán gì nhưng vì tao đã cầm tiền gấp ba lần nên tao phải làm việc thôi.” “Cho mày một cơ hội, quỳ xuống và tự sát đi!” “Bằng không đợi lúc tụi tao ra tay, mày sẽ chết rất thảm thật sự rất thảm.” “Khi đó, mày sẽ phải hối hận vì sao đến thế giới này.”
Người đàn ông tên Cook này là thủ lĩnh của lính đánh thuê “Cô Lang”, ngày thường đã quen cái thói kiêu ngạo bá đạo. Lúc này anh ta thực sự khinh bỉ khi để người của mình ra tay giải quyết Bùi Nguyên Minh. Anh ta yêu cầu Bùi Nguyên Minh tự mình quỳ xuống mà tự sát bởi vì chết kiểu này không còn cái nào nhục nhã hơn.
Bùi Nguyên Minh nhấc súng lên, nhẹ nói: “Mày chắc chứ?” “Bùm.”
Cook tiến lên một bước, một chân giẫm trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn. “Mày sẽ không muốn tao ra tay đâu! Bởi vì tao sẽ bóp chết mày như bóp chết một con gà con!” “Mày quá đáng! Mày có biết người đang ở trước mặt mày là ai không?”
Đường Nhân Đồ hét lên, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Cook liếc nhìn anh ta, mặc dù người phương Đông này có vẻ mặt tràn ngập sát khí nhưng anh ta không có cảm giác gì nhiều.
Đoàn lính đánh thuê “Cô Lang” trong những năm qua vẫn luôn thuận buồm xuôi gió cũng đã làm không ít chuyện lớn, giết rất nhiều người được gọi là binh lính cấp cao. Cho nên anh ta cảm thấy bản thân cực kì lợi hại. “Tao quá đáng? Chỉ sợ là mày không biết ngài Cook tao là ai! Dám nói chuyện với tao với tao bằng cái thái độ này à, vậy ai cũng đừng nghĩ còn sống mà đi ra nơi này! Cũng không đi bên ngoài hỏi thăm một chút, Cook là ai!” Cook cười to, phách lối vô cùng
. “Lính đánh thuê “Cô Lang” quả thật là có một chút năng lực.” “Tuy nhiên, bọn họ chỉ được giao nhiệm vụ quét dọn một chút chiến trường mà thôi.”
Bỗng nhiên Bùi Nguyên Minh mặt không đổi sắc nói.
Một sự tức giận thoáng qua trên khuôn mặt Cook, hung ác nói: “Tao thay đổi quyết định rồi. Tao sẽ không cho mày cơ hội được tự sát nữa. Tạo muốn tự tay giết mày bởi vì hôm nay dám nói chuyện với tao như thế”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Mày cho rằng mày là cái thứ đồ chơi gì, còn có tư cách nói với tao mấy lời này? Tao nghĩ, vẫn là nên để tao cho mày biết cái gì gọi là hối hận thật sự đi.” “Mày có tư cách này sao?” Cook chế nhạo. Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại di động ra, bấm vào một số điện thoại ở nước ngoài.
Sau hai tiếng bíp, bên kia nhanh chóng kết nối và anh trực tiếp nhấn vào nút loa ngoài. “Áo Bố.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói. “Tôi ở đây, ngài Minh tôn kính, đã lâu rồi ngài không gọi điện cho tôi, có lẽ tôi đã lâu không được nghe ngài dạy bảo rồi.”
Người bên kia kính cần nói.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, sắc mặt
Cook đột nhiên thay đổi!
Tất nhiên ông ta biết Áo Bố này là ai!
Lang Vương Áo Bố, sự tồn tại tối cao trong nhóm lính đánh thuê “Cô Lang”, người lãnh đạo duy nhất.
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Cook trong trung đoàn của cậu giờ muốn giết tôi, nói là sẽ khiến tôi hối hận khi đến thế giới này. Tôi rất tò mò, đây là ý của anh ta hay là ý của cậu?”
Bên kia truyền đến một thanh âm hít khí lạnh: “Cook à? Sao tên ngốc đó lại dám khiêu khích ngài như thế! Đúng là một tên không có mắt!”
Cook nghe thấy vậy lập tức đã xác định là bên kia chính là ông chủ lớn của mình.
Lúc này, mồ hôi lạnh trên trán anh ta thi nhau chảy xuống. “Như vậy là “Cô Lang” các cậu nhất định không bỏ qua cho tôi được phải không?” Bùi Nguyên Minh cười nhạt. “Không, không, không, ngài Minh tôn kính, chúng tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy!” “Xin ngài hãy cho tôi một phút, tôi sẽ liên lạc với tên ngu ngốc đó ngay lập tức!” “Nếu anh ta không nghe lời, tôi sẽ tự tay giết chết anh ta!”