Đột nhiên, mọi người dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt lần lượt rơi lên trên người Bùi Nguyên Minh.
Anh bình tĩnh như vậy, lẽ nào anh chính là cháu rể tương lai của Hạ Trung Hưng?
Giờ phút này, người gia tộc Bùi Thị thực sự muốn phát điên!
Nếu như Bùi Nguyên Minh thực sự là cháu rể tương lai của Hạ Trung Hưng, thì ở dưới bầu trời này
Đà Nẵng, ai dám động vào anh ta đây?
Người như Hạ Trung Hưng, chỉ cần một câu nói của ông ta có thể khiến một gia tộc bình thường hưng thịnh, cũng có thể khiến một gia tộc bình thường bị diệt vong.
Cho dù gia tộc Bùi Thị là trần nhà của Đà Nẵng, nhưng trước mặt Hạ Trung Hưng bọn họ cũng phải cẩn thận vạn phần.
Bởi vì, tuy rằng Hạ Trung Hưng không thể nào khiến gia tộc Bùi Thị diệt vong chỉ bằng một câu nói, nhưng nếu đối đầu với Hạ Trung Hưng, cũng đồng nghĩa với việc, gia tộc Bùi Thị sẽ có thêm một đối thủ đối đầu cực mạnh.
Cây gậy trong tay Lý Hạnh Mai lúc này dường như hơi khẽ run lên, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta, dường như càng hiện rõ vẻ ảm đạm thâm trầm.
Lúc này, bà ta không khỏi nhìn kỹ lại Bùi Nguyên Minh, đứa con hoang bị gia tộc Bùi Thị vứt bỏ này, trong ba năm này, rốt cuộc là chuẩn bị bao nhiêu ngọn núi chống lưng, đã tìm được bao nhiêu át chủ bài.
Hôm nay, đến cả Hạ Trung Hưng cũng chịu ra mặt vì nó sao?
Đây là chuyện xảy ra lần đầu tiên trong lịch sự tại Đà Nẵng này!
Lúc này, tất cả mọi người trong gia tộc Bùi Thị đều nhìn nhau, căn bản không có ai dám lớn gan tiến lên ngăn cản.
Ánh mắt của Hạ Trung Hưng rơi lên trên người Bùi Nguyên Minh, sau đó cười nói: “Bà cụ Trịnh, mời bà tránh đường…”
Lời nói của Hạ Trung Hưng cực kỳ khách sáo, địa vị của Lý Hạnh Mai ở Đà Nẵng thực sự rất cao, ngay cả một nhân vật như Hạ Trung Hưng cũng phải khách sáo vài phần.
Lúc nghe thấy lời này, vẻ mặt của tất cả người trong gia tộc Bùi Thị đều hiện rõ vẻ dương dương đắc thắng.
Đã nhìn thấy chưa? Đây chính bà cụ Lý Hạnh Mai của gia tộc nhà Bùi Thị.
Ngay cả nhất bả thủ của Đà Nẵng cũng phải cho mềm mỏng nể mặt bà ta ba phần.
Sau đó, khoảnh khắc tiếp theo, thân hình của Lý Hạnh Mai khẽ dịch chuyển, lùi lại vài bước.
Dù chỉ là nửa bước nhưng điều này cũng thể hiện một loại tư thái. Có nghĩa là ít nhất về phương diện đối ngoại bên ngoài, gia tộc Bùi Thị không muốn trở thành kẻ thù của Hạ Trung Hưng!
Cảnh tượng này, khiến đám người gia tộc Bùi Thị rối rít nhìn nhau, chẳng lẽ, tất cả mọi chuyện hỗn loạn đến bước ngày hôm nay, lại phải trơ mắt nhìn Bùi Nguyên Minh bị Hạ Trung Hưng đưa đi?
Nếu như vậy, gia tộc Bùi Thị phải lập kế hoạch lâu như vậy, thu xếp lâu như thế thế, cuối cùng phải tính ra làm sao?
Sắc mặt Bùi Nguyên Giáp hết đen rồi lại chuyển sang đỏ, lúc này muốn nói gì đó, nhưng lại không có mở miệng.
Thần sắc Bùi Văn Kiên trông có vẻ ảm đạm, anh ta vô thức nhấc tay trái của mình lên, sau khi nhìn vào dấu tay một lúc, liền lạnh lùng nở một nụ cười chế nhạo.
Sâm La khẽ nheo mắt, khi mở ra lần nữa, trong đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, giống như là đã hạ quyết tâm gì đó.
Trong đám người, Bùi Diễm Lan chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt khuynh sắc khuynh thành, dường như mang theo chút thần sắc phức tạp.
Đây là cô công chúa của gia tộc Bùi Thị, là nàng tiên nữ được vô số công tử quyền quý gia thế theo đuổi, vào lúc này không hề để bất kỳ ai nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt cô ta lúc này.
Còn Hồng Nhân Tổ, vị vua của đạo thượng tại Đà Nẵng này, nhìn Hạ Trung Hưng đang tiến từng bước về phía trước, sau lưng ông ta nhảy ra từng đợt mồ hôi lạnh cóng.
Vốn dĩ, theo như thỏa thuận, một trong những mục tiêu hàng đầu của ông ta ngày hôm nay, là ngăn cản không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận Bùi Nguyên Minh, để cho kẻ từng được coi là con rơi của gia tộc Bùi Thị này, bước vào đường cùng, chết cũng không có chỗ chôn.
Thế nhưng Hạ Trung Hưng đi đến, Hồng Nhân Tổ ông ta lại không dám ngăn cản…
Lúc này, Hồng Nhân Tổ và Lý Hạnh Mai liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt ảm đạm đến cực điểm.
Sắc mặt Lý Hạnh Mai lại càng thêm hung ác, thứ rác rưởi này, để đối phó với gia tộc Bùi Thị, thế mà lại là đi ôm lấy đùi của Hạ Trung Hưng!