Bùi Nguyên Minh cau mày không để ý tới câu hỏi của họ, rồi đột nhiên anh nâng cao tông giọng: “Nói mau! Rốt cuộc tấm chi phiếu này là sao?”
“Thì là…”
Trịnh Tuấn hơi do dự. “Nói!” Bùi Nguyên Minh quát ầm lên, rít từng từ qua kẽ răng.
Bấy giờ trên người anh tản ra hơi thở cuồng bạo, tàn nhẫn không thể tả được khiến hơi thở của Trịnh Tuấn và ông cụ Trịnh như ngừng lại. Bây giờ trông hai người họ như bị một bàn tay lớn kìm kẹp. Mà lúc này, thứ đáng sợ nhất chính là ánh mắt của
Bùi Nguyên Minh.
Trịnh Tuấn bị anh dọa cho hết hồn nên nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc cho anh nghe.
“Khách sạn Wilson ở Dương Thành.” “Cô ấy đi bao lâu rồi?” Bùi Nguyên Minh vẫn quát ầm lên. “Phải nửa tiếng rồi, giờ có đến chắc cũng không còn kịp nữa.” Trịnh Tuấn nói trong sự run rẩy.
Ông cụ Trịnh cũng gật đầu rồi nói: “Đúng thế, dù có lái xe thể thao đến thì cũng muộn rồi.”
Bùi Nguyên Minh thẳng tay ném đống giấy tờ chứng nhận lên mặt đất rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, anh vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Đường Nhân Đồ.
“Nhân Đồ, tôi cần một chiếc máy bay trực thăng, tôi đang ở…” Giọng nói của Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đến cùng cực, anh hoàn toàn không muốn dùng sức bởi đây chưa phải lúc cần dùng đến.
Chưa đầy ba phút mà anh đã chạy lên sân thượng của tòa nhà bên cạnh bãi đất, một chiếc trực thăng vũ trang đã đậu ở đó để đón anh. Bên dưới, tất cả người qua đường đều bày ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, họ tò mò nhìn chiếc máy bay trực thăng trên bầu trời, chỉ tiếc là khoảng cách quá xa nên họ không thể nhìn rõ người ở bên trên là ai.
Xe thể thao thì có thể không tới kịp nhưng máy bay trực thăng thì chỉ cần vài phút là đến nơi, chắc chắn anh sẽ tới kịp chỗ của Trịnh Tuyết Dương. “Trong vòng một phút nữa đưa cho tôi bản đồ kết cấu của khách sạn Wilson!”
Bấy giờ trong mắt Bùi Hạo Nhiên đều tràn ngập sát ý, đây là lần đầu tiên anh tức giận đến vậy trong suốt ba năm qua.
Trong phòng Tổng thống ở khách sạn Wilson.
Trịnh Tuyết Dương và Bùi Hạo Nhiên vẫn đang ở thế giằng co lẫn nhau. “Trịnh Tuyết Dương, cô có kéo dài thời gian thì cũng không có tác dụng gì đâu. Cô nên hiểu là cô càng kéo dài thời gian thêm một phút thì tội của Bùi Nguyên Minh càng chồng thêm một phần… Nói không chừng, bây giờ cậu ta lại bị chặt thêm mấy đầu ngón tay rồi ấy chứ.” Trên mặt Bùi Hạo Nhiên là nụ cười đểu giả và khốn nạn vô cùng.
Thực ra đâu phải Trịnh Tuyết Dương không hiểu rõ điều ấy nhưng cô thực sự không thể vượt qua rào cản trong lòng mình được. Cô giữ bản thân trong sạch suốt nhiều năm như vậy, ngay cả Bùi Hạo Nhiên cũng chưa từng được động vào người cô, vậy mà bây giờ…
Cô thậm chí còn đang nung nấu ý định nhảy lầu để mọi chuyện có thể kết thúc êm đẹp.
Bùi Hạo Nhiên quay lưng về phía cửa sổ sát sàn của phòng Tổng thống, anh ta nhìn Trịnh Tuyết Dương rồi mỉm cười mà nói: “Cô yên tâm đi, đây chỉ là một trò chơi thôi… Tôi sẽ không ép buộc cô mà sẽ chờ cô tự nguyện quỳ dưới chân tôi như một con chó…”
Nụ cười của Bùi Hạo Nhiên càng sâu thêm khiến anh ta giống như ma như quỷ. “À đúng rồi, cô có cần tôi phát trực tiếp cho cô xem một chút không? Nhìn coi Bùi Nguyên Minh bị chặt đứt mấy đầu ngón tay rồi?”
Bùi Hạo Nhiên nắm giữ thế lực chủ chốt của nhà họ Bùi nên anh ta nắm rõ các thủ đoạn bẩn thỉu trong lòng bàn tay. Anh ta biết cách phá hủy phòng tuyến tâm lý của một người phụ nữ một cách dễ dàng.
Trịnh Tuyết Dương nhìn chằm chằm vào Bùi Hạo Nhiên rồi gào ầm lên: “Anh đúng là một con quỷ!”
Bùi Hạo Nhiên mỉm cười trả lời: “Thực ra cô không phải là người đầu tiên nói câu đó với tôi đâu… Nhưng mà tôi rất thích người ta gọi tôi bằng cái tên như vậy, bởi vì điều đó chứng minh rằng họ sợ tôi…”
Bùi Hạo Nhiên chắp hai tay sau lưng rồi tiến từng bước lại gần, dưới sự uy hiếp của anh ta, Trịnh Tuyết Dương chỉ còn biết nhìn theo bằng ánh mắt hoảng sợ, cô cũng lảo đảo lùi từng bước về phía sau.
“Sao thế? Một tên vô dụng, bất tài như Bùi Nguyên Minh thì có gì tốt đâu? Người như thế đáng để cô quan tâm lắm à?”
“Bùi Hạo Nhiên tôi thua kém cậu ta ở chỗ nào?”
Bùi Hạo Nhiên cười như không cười. “Anh vốn dĩ không phải người, anh lấy tư cách gì để so sánh với anh ấy?” Trịnh Tuyết Dương hét ầm lên.
Bùi Hạo Nhiên lấy điện thoại di động ra rồi vừa cười vừa nói: “Dương Trạch, cậu bảo Lôi Lão Hổ chặt tay chân của Bùi Nguyên Minh rồi quay video gửi cho tôi.”