Chàng Rể Quyền Thế

Chương 661



Ba người Bùi Nguyên Minh nhanh chóng được dẫn đến một gian phòng riêng rất rộng, có mấy chục người đang cầm các loại vũ khí lạnh như dao bầu, ống tuýp, trên mặt hung tợn dọa người.

Giờ phút này, không khí trong phòng ngập tràn mùi máu tanh, ập vào mũi làm người ta buồn nôn. Mà lúc này có một người đang nằm trên mặt đất, toàn thân cuộn tròn, liên tục run rẩy co quắp, khắp người tràn đầy vết máu. “Tuấn…”

“Ba…”

Nhận ra người đang nằm ở dưới đất người, Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh đều lập tức chạy tới.

Mà thấy Trịnh Tuấn bị đánh thành như vậy, mặc dù Bùi Nguyên Minh không có ấn tượng quá tối đối với vị cha vợ này, nhưng vào giờ phút này, trong ánh mắt anh cũng lóe lên ánh sáng lạnh.

Những kẻ này dám làm cho vợ của mình phải đau lòng rơi nước mắt, bọn chúng đều đáng chết! “Cứu tôi! Mau cứu tôi!”

Nhìn thấy người nhà, Trịnh Tuấn đang co ro dưới đất lập tức mở miệng la hét ầm ĩ.


Tối nay ông ta thật sự là bị người dạy dỗ rất thảm, từ trước cho đến bây giờ ông ta luôn được ăn ngon mặc đẹp, sống cuộc sống giàu sang phú quý, có lúc nào gặp phải những chuyện nguy hiểm như thế này chứ?

Mà những người khác đang ở trong căn phòng này đứng nhìn cảnh tượng thê thảm trước mặt, người dẫn đường vỗ tay mấy tiếng, mấy chục tên côn đồ tản ra, dứt khoát nhường đường cho mấy người Bùi Nguyên Minh.

Những người này vừa tản ra, phía trước lập tức để lộ một người đang ngồi trên ghế sô pha.

Ông ta mặc áo thun trắng, đeo một sợi dây chuyền vàng vừa thô vừa to, lại còn lóe sáng chói mắt, khuôn mặt dữ tợn.

Giờ phút này ông ta đang phun quả xác quả cau từ trong miệng ra mặt đất rồi mới ngẩng đầu lên nhìn mấy người Bùi Nguyên Minh và nói bằng giọng lạnh lùng: “Các người chính là người nhà của Trịnh Tuấn đúng không?”

“Đúng vậy, ông ta là ba vợ của tôi.” Bùi Nguyên Minh nhìn từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông này và mở miệng nói.

“Ha ha ha… Cậu chính là cái tên con rể đến cửa nổi tiếng đó à!”

“Để tôi tự giới thiệu mình một chút đi, tôi họ Lôi, các anh em trên đường nể mặt nên gọi tôi là Lôi Lão Hồ.”

“Nơi này là địa bàn được tôi bảo kê…” “Bây giờ ông muốn giải quyết thế nào?” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng.

Lôi Lão Hổ nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi Nguyên Minh, chỉ sang Trịnh Tuấn đang nằm trên mặt đất và lạnh lùng nói: “Ba vợ của cậu đã thua một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ đồng ở chỗ này của chúng tôi, sau đó còn gian lận!”

“Dựa theo quy củ của nơi này, phải chặt một ngón tay của ông ta, ngoài ra tiền thua cuộc sẽ tăng lên gấp đôi!” “Nếu làm theo quy của của chúng tôi, các cậu có thể mang người đi, chuyện này có thể được xóa bỏ!”

“Nếu như không làm như thế, cậu có thể tự nghĩ xem kết quả của ông ta sẽ như thế nào!”


Lôi Lão Hổ chỉ chỉ về phía mấy người đang cầm dao bầu, ống tuýp, đang đứng bên cạnh mấy người Bùi Nguyên Minh và mở miệng nói.

Từ trước đến nay, Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương chưa bao giờ gặp phải tình huống như lúc này, hiện tại bị dọa đến mức run rẩy lẩy bẩy.

Trịnh Tuấn càng thêm sợ hãi, lập tức co rụt vào trong lòng của Thanh Linh, không ngừng run rẩy, cũng sắp sợ đến mức bật khóc thành tiếng.

Ngược lại Bùi Nguyên Minh vẫn mình tĩnh nhìn thoáng qua xung quanh như không có chuyện gì xảy ra và nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Nơi này mới mở đúng không? Một nơi bé tẹo thế này thì có bao nhiêu tiền mà có thể để người ta bị thua hết một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ đồng ở đây? Ông đang đùa với tôi à?”

“Ha ha! Có thể hay không cũng là chuyện của chúng tôi!”

“Người ba vợ này của cậu cũng không ít tham lam đâu, ông ta đã thắng được ba mươi lăm tỷ đồng của chúng tôi, sau đó chỉ muốn chơi lớn hơn, điều này có thể trách ai được?”

“Thua thì thua đi, ông ta còn dám gian lận, như vậy không phải là tự tìm cái chết sao?”

Đang khi nói chuyện, Lôi Lão Hổ vung tay lên, lập tức có mấy người đi cùng Trịnh Tuấn cũng bị kéo tới. “Tới đây tới đây, các người đều là bạn bè lâu năm của Trịnh Tuấn, các người nhanh nói cho cái tên rác rưởi vô dụng này nghe xem mới vừa rồi đã xảy ra những chuyện gì.”

“Nơi này của chúng tôi là một nơi rất tôn trọng quy củ, đừng có hở tí là lại nghĩ rằng chúng tôi gài bẫy các cậu!”


Lôi Lão Hổ cười híp mắt mở miệng nói.

Ngay trong chớp mắt, đám bạn bè thân thiết” của Trịnh Tuấn lập tức mở miệng: “Đúng vậy! Không sai!”

“Lúc đầu mọi người đều nói là đánh cuộc nhỏ nhỏ thôi, khi ông ta thắng mấy trăm triệu, chúng tôi đã bảo ông ta nên về đi thôi.”

“Nhưng mà ông ta không nghe, cho rằng mình được vua đánh bạc bám vào người, thắng ba mươi lăm tỷ lại muốn thắng ba trăm năm mươi tỷ!”

“Ông ta thua là đáng đời!”

“Hơn nữa ông ta còn gian lận!”

“Đây đúng là hại người! Tại sao chúng tôi lại có một người bạn như ông thế này chứ!”



DMCA.com Protection Status