Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh và Đường Nhân Đồ đứng trước hàng ngũ.
Lúc Đường Nhân Đồ đứng thẳng, anh ta cố ý lùi lại phía sau nửa bước, điều này càng cho thấy người đàn ông mặc quần áo bình thường đứng bên cạnh còn có vị trí cao hơn cả anh ta.
Giờ phút này, đứng trước mặt các quân sĩ, Đường Nhân Đồ cười nói: “Tử Minh, mọi người đã tập hợp đông đủ, tiếp theo sẽ phổ biến cho mọi người về quy củ của doanh trại, tiến hành huấn luyện khắc nghiệt bảy ngày bảy đêm, sau đó sẽ sàng lọc ra những người thích hợp …” “Tuy nhiên, đây là quy củ thông thường của doanh trại, nếu cậu đã đến đây để chỉ đạo, vậy thì nghe theo sự chỉ đạo của cậu.”
Đường Nhân Đồ nói như vậy, trực tiếp thể hiện người đàn ông đang đứng bên cạnh anh ta chính là Thế Tử Minh trong truyền thuyết.
Bùi Nguyên Minh nhìn những quân sĩ trước mặt, mỉm cười nói: “Tôi không phải người trong quân đội, tuy nhiên, hôm nay thống lĩnh Đường Nhân Đồ mời tôi đến đây để chỉ đạo mọi người, không biết mọi người có ý kiến gì không?” “Vô cùng vinh hạnh!”
Một đám quân sĩ chỉnh tề mở miệng!
Tuy rằng Thế Tử Minh không phải người của quân đội, nhưng lại được coi như là ông vua của Đà Nẵng!
Có thể để anh ta chỉ đạo, quả thực là một niềm vinh dự lớn lao. Giờ phút này, những quân sĩ đều như nín thở, vẻ mặt vô cùng kích động nhìn về phía trước, nhìn thấy
Thế Tử Minh gần trong gang tấc.
Người đàn ông này đã dẫn dắt quân đội Quý Đức làm nên kỳ tích trong một trường hợp bất khả thi này, chính là hiền nhân của Đà Nẵng!
Chính vì vậy mà tất cả quân sĩ Đà Nẵng đều không khỏi thần tượng.
Mà Ngụy Thanh đứng phía dưới, rốt cục cũng nhìn rõ khuôn mặt Bùi Nguyên Minh.
Giờ phút này, sắc mặt anh ta trở nên méo mó!
Ầm ầm!
Anh ta chính là Thế Tử Minh trong truyền thuyết!
Xác nhận lại, thấy bản thân không nhìn nhầm, Ngụy Thanh liền cảm thấy đầu hoa mắt váng, trong đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong.
Sự thật!
Bùi Nguyên Minh chính là Thế Tử Minh!
Chẳng trách anh nói, cuộc khảo sát quân sĩ này, anh muốn tới liền có thể tới…
Chẳng trách anh nói, cuộc khảo sát nhập ngũ này, không có anh sẽ không tiến hành được…
Lúc này đây, toàn thân Ngụy Thanh không ngừng run rẩy, yết hầu nuốt xuống một ngụm khí, suýt nữa bị dọa đến hộc cả máu.
Mà vào thời điểm anh ta nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, ánh mắt Bùi Nguyên Minh cũng vô tình nhìn đến anh ta.
Thấy Bùi Nguyên Minh nhìn anh ta, ánh mắt anh giống như một vị vua, giống như ma quỷ.
Ngay lúc này, Ngụy Thanh chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng tối đen.
Anh ta không chịu nổi loại áp lực vô hình này. “Phụt…”
Một ngụm máu tươi phun ra, trước mắt Ngụy Thanh tối sầm lại, ngã nhào trên mặt đất, rơi vào tình trạng hôn mê.
Mọi người có mặt ở đây ai lấy đầu trợn tròn mắt nhìn.
Có thể tới doanh trại Quý Đức tham gia cuộc khảo sát quân đội, ai mà chả phải được chọn một cách kỹ lưỡng?
Tất cả mọi người đều kích động, nhưng đâu đến nỗi như vậy?
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh không chút thay đổi, nói: “Thống lĩnh Đường Nhân Đồ, đây là người anh tuyển sao? Thân thể kém như vậy cũng có thể đến doanh trại Quý Đức?”
Sắc mặt Đường Nhân Đồ cũng biến đổi, mấy năm nay anh ta ở trong doanh trại Quý Đức đều vô cùng cẩn trọng, đối với mỗi lần tuyển chọn người vào doanh trại đều vô cùng tỉ mỉ.
Tuy nói rằng hàng năm có đến 100 người tham gia cuộc khảo sát, nhưng cuối cùng cũng chỉ có không quá mười người được tiến vào doanh trại.
Nhưng mà người này còn chưa tham gia khảo sát, mới chỉ là nghi thức bắt đầu khảo sát đã trực tiếp ngất xỉu, đây là chuyện lần đầu tiên anh ta gặp phải.
Mặc kệ là bởi vì điều gì, vấn đề tâm lý không thế, hay sinh lý có vấn đề, nói ngắn gọn, một quân sĩ như vậy, không thể tuyển chọn.
Ngay sau đó, có người nhanh đến bẩm báo: “Dạ thưa anh Thế Tử Minh, thống lĩnh, người vừa rồi là Ngụy Thanh đến từ quân đội Kim Lăng.”
Sắc mặt Đường Nhân Đồ có chút thay đổi, ngay sau đó tức giận hét lên: “Người như vậy mà cũng có thế vượt qua được buổi tuyển chọn chứ! Mau đưa anh ta về!” “Đồng thời nói cho anh ta biết, nếu anh ta dám tiết lộ ra bên ngoài về dáng vẻ của Thế Tử Minh, tôi nhất định sẽ khiến anh ta phải hối hận khi sống trên đời này!” “Da!”
Sau đó ngay lập tức có người của doanh trại Quý Đức đến đưa Ngụy Thanh đang ngất đi.
Lúc sau, Bùi Nguyên Minh cố gắng nói với quân sĩ trong buổi khảo sát vài câu, rồi liền rời đi.
Buổi tối, vào lúc Bùi Nguyên Minh trở về, Trịnh Tuấn và Thanh Linh bảo anh gọi điện cho Trịnh Tuyết Dương.