Ngày hôm sau, mọi người đều đến tham gia. Những người tới là em rể của Lữ Lâm và em gái của Thanh Nhã.
Sau khi đến nơi, bọn họ trực tiếp ở lại khách sạn Ngọc Đông, khách sạn xoa hoa nhất của thành phố Dương Thành, buổi tối bọn họ cùng nhau ăn cơm tối ở trong khách sạn.
Ở trong khách sạn Ngọc Đông này một ngày cũng tốn đến vài triệu, nếu ở trong phòng của tổng thống, chắc ít nhất cũng phải mất tầm bảy, tám triệu một ngày, không có ngoại lệ.
Sau khi biết về giá phòng, Trịnh Tuấn cùng Thanh Linh vô cùng xót tiền.
Số tiền một đêm ở khách sạn đủ để họ chi tiêu cho một thời gian dài.
Đi đến buổi tiệc tại phòng VIP888 của tầng hai.
Bên trong có bốn người ngồi đó.
Hai người Lữ Lâm và Thanh Nhã ngồi ở ghế chính,
Trịnh Khánh Vân đã đến từ buổi tối hôm qua, hiện tại cảm thấy vô cùng buồn rầu.
Ngoài ra, đối diện với cô ta còn có một người thanh niên.
Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Khánh Vân bằng ánh mắt kỳ quái, tối hôm qua cô gái nhỏ này còn hưng phấn, nhưng tại sao lại gặp được hai người Lữ Lâm với Thanh Nhã trong bộ dạng này.
Nhìn thấy bọn họ tới, Trịnh Khánh Vân vội chạy tới, vui vẻ nói: “Anh rể, chị, rốt cuộc hai người cũng đến rồi!”
Lúc này, Lữ Lâm và Thanh Nhã, người con trai kia cũng đứng dậy.
Lữ Lâm trông có vẻ vô cùng cẩn trọng, trên người mang theo sự điểm đạm, thể hiện khí chất của một người cấp trên.
Ngược lại, Thanh Nhã ăn mặc lộng lẫy, toàn thân đeo đầy phụ kiện cùng đồ trang sức xa xỉ, vừa nhìn lại có thể khiến con người ta thấy được ngay dáng vẻ quý phái, yêu kiều.
Hơn nữa, bà ta chăm sóc bản thân rất tốt, toàn thân đều sang trọng giống như người nổi tiếng.
Mà người con trai kia nhìn qua vô cùng phong nhã, tuy nhiên trong đôi mắt anh ta luôn ẩn hiện một thứ ánh sáng rất đáng gờm.Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút liền hiểu được mọi chuyện, có khả năng đối phương là người của quân đội, hơn nữa ít nhiều cũng có địa vị cũng như thực lực.
Sau khi hai bên chào hỏi nhau, vợ chồng Trịnh Tuấn kiềm chế cảm xúc, ngồi xuống ghế.
Mặc dù đây là em gái và em rể của Thanh Linh, hơn nữa hai người bọn họ cũng không có người nối dõi, cho nên mới coi trọng Trịnh Khánh Vân như con gái mà đối xử ân cần.
Nhưng mà năm đó, vì muốn lấy Trịnh Tuấn mà Thanh Linh đã phản bội lại nhà họ Thanh, hiện tại lại ngồi cùng một chỗ với Thanh Nhã, hai người không cãi nhau mới lạ.
Mà Trịnh Tuấn ở trước mặt Lữ Lâm cũng không dám nói một lời nào, hiển nhiên là có chút e ngại đối với em vợ.
Thanh Linh nhìn thoáng qua người con trai kia theo bản năng, nói: “Em gái, em rể, người này là…”
Vẻ mặt Thanh Nhã hiện lên sự hài lòng, bà ta cười, nói: “À, người này chính con của cấp trên, tên là Ngụy Thanh.”
“Chúng em đã nhìn thấy đứa nhỏ này lớn lên từng ngày, không chỉ có tính cách tốt, mà còn tốt nghiệp trường đại học Anh Hoa vô cùng nổi tiếng nữa!”
“Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy không lựa chọn đi theo con đường kế nghiệp sự nghiệp gia đình để lại mà nhập ngũ, hiện tại cậu ấy đang ở trong quân đội Kim Lăng, dùng thời gian ba năm ngắn ngủi đã có thể giành được vị trí đầu trong quân đội…”
“Lần này, cậu ấy đến Dương Thành để tham gia đánh giá cuộc tuyển chọn người vào nhập ngũ vào doanh trại Quý Đức…”
“Một khi thành công, cậu ấy chính là người đứng đầu quân doanh!”
“Tương lai rộng mở không thể tưởng tượng nổi!”
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một hồi mới có thể nhớ rõ được thời gian doanh trại Quý Đức tuyển chọn người.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng phải thừa nhận doanh trại Quý Đức là một doanh trại mạnh nhất của Việt Nam.
Năm đó sau khi tiêu diệt thế lực của một vùng châu thổ tại Mỹ ở chiến trường Trung Á, nơi đây đã trở thành nơi trú chân của một số tướng trẻ.
Hiển nhiên, Ngụy Thanh cũng hướng về phía doanh trại Quý Đức để phát triển.
Mà vào thời điểm này khi nghe người khác nói về mình, anh ta ngẩng cao đầu, vẻ mặt nghiêm nghị không ai sánh được.
Sau khi giới thiệu song về đối phương, hai bên lịch sự chào hỏi nhau.
Khi ánh mắt anh ta lướt qua người Trịnh Tuyết Dương, con ngươi liền lóe lên một tia sáng…
Hai chị em này đúng là cực phẩm!