Chủ tịch trước đây của tập đoàn Bối Diệp là Bối Thiếu Long.
Thế nhưng tối hôm qua Bối Thiếu Long đã từ chức, hơn nữa anh ta đã hoàn lại toàn bộ vốn cổ phần của mình.
Mà Quách Dương Trạch, thân tín trước kia của anh ta tạm thời được bổ nhiệm trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Bối Diệp.
Một sinh viên vừa mới về nước được Bùi Văn Kiên đào tạo trong vòng hai năm.
Tối hôm qua, khi anh ta đột ngột nhận được thông báo rằng mình phải tiếp nhận chức vụ chủ tịch tập của đoàn Bối Diệp, Quách Dương Trạch vui mừng đến mức cả đêm ngủ không được.
Trở thành chủ tịch của một tập đoàn có giá trị hàng chục tỷ, đây thực sự là đỉnh cao của cuộc sống!
Về phần nhà họ Bối rút tất cả vốn cổ phần, Bối Thiếu Long lại có thể bằng lòng giao vị trí chủ tịch ra, tất cả những chuyện này, anh ta không biết và cũng không muốn biết.
Anh ta chỉ biết mình đã thành công trong việc được đảm nhận vị trí này.
Mà yêu cầu của Bùi Văn Kiên đối với anh ta cũng chỉ có một, chính là quản lý tập đoàn Bối Diệp thật tốt, bất cứ ai dám cả gan mơ ước tập đoàn Bối Diệp, chỉ cần giết chết bọn họ là được.
Dù sao thì nhà họ Bùi cũng là người chống lưng cho Quách Dương Trạch.
Có nhà họ Bùi ở thành phố Đà Nẵng làm chỗ dựa vững chắc, làm sao Quách Dương Trạch có thể e ngại bất cứ ai được.
Khi anh ta tiếp nhận tập đoàn Bối Diệp, các phòng ban cũng vô cùng phối hợp, việc này khiến cho tâm trạng của anh ta vô cùng sung sướng.
Sau khi anh ta hoàn thành xong tất cả thủ tục thì chuẩn bị đi nghỉ ngơi một chút, nhưng anh ta lại nhìn thấy đám người Bùi Nguyên Minh tụ tập với nhau.
Lúc này anh ta khẽ nhíu mày, lập tức đi tới, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”Nhân viên lễ tân lập tức nói: “Chủ tịch Dương Trạch, những người không phân biệt phải trái này lại đến tập đoàn của chúng ta, tôi đoán chừng bon ho tới đây để gây rối.”
Nghe vậy, tầm mắt của Quách Dương Trạch rơi vào trên người của Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương, khi anh ta nhìn Trịnh Tuyết Dương, trong mắt của anh ta lóe lên một tia ngạc nhiên.
Có điều anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó anh ta cười lạnh và nói: “Tôi còn tưởng là ai khác cơ! Hóa ra là nhà họ Trịnh ở Dương Thành đã được nhà họ Bối chiêu mộ!” “Các người cũng thật là hài hước, dòng họ cấp hai một địa phương nhỏ bé, đi tới Dương Thành lại dám nói mình là dòng họ quý giá mới nổi lên của Dương Thành.” “Hiện tại ông chủ của các người đã ngã xuống, các người lại muốn tới tiếp nhận tập đoàn của bọn họ sao? Các người muốn gì đây?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Bùi Văn Kiên để cho anh tới đây à?”
Quách Dương Trạch sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh một lúc, sau đó anh ta cười lạnh, rồi nói: “Tôi nói là ai, hóa ra là tên ở rể của nhà họ Trịnh, tôi đã xem qua hồ sơ cá nhân của anh…” “Có điều, một mình tên ở rể như anh lại dám gọi thẳng tên ông chủ của tôi, anh thật sự rất ngang ngược! Anh thật láo xược!”
Lúc này, vẻ mặt của Quách Dương Trạch vô cùng lạnh lùng.
Anh ta có tư liệu của Bùi Nguyên Minh, có điều ở bên trong tư liệu có ghi chú nghi ngờ anh là người đại diện của của Thế Tử Minh.
Quách Dương Trạch không biết nhiều về Thế Tử Minh, hơn nữa anh ta là thân tín của Bùi Văn Kiên, lúc này sao anh ta lại phải sợ một tên không biết có phải là người đại diện của Thế Tử Minh hay không?
“Để tôi đoán xem, chắc là tên ở rể như anh đã nghe nói nhà họ Bối ngã xuống, cho nên anh muốn đến đây để tiếp nhận tập đoàn thay bọn họ phải không?”
“Mấu chốt là người của nhà họ Trịnh cũng thật ngu ngốc, lại có thể nghe theo lời của anh, rồi cùng nhau tới để tiếp quản tập đoàn Bối Diệp!”
“Các người cũng nên xem lại bản thân mình là thứ gi?”
“Các người không biết bản thân mình có bao nhiêu trọng lượng sao?”
“Các người không biết các người có đủ sức để tiếp nhận hay không à?”
“Cho dù hiện tại bất cứ ai cũng có thể tiếp nhận tập đoàn Bối Diệp, nhưng các người nghĩ các người xứng đáng sao?”
Vẻ mặt của Quách Dương Trạch như thế không còn gì để nói: “Xem ra, các người quả nhiên là một đám ngu si, một đám ngu ngốc!” “Ha ha ha…”
Người của tập đoàn Bối Diệp đứng ở xung quanh đều cười đến đau bụng.
Chuyện này thật là hài hước, trong ngày đầu tiên nhậm chức của chủ tịch mới, tại sao lại xuất hiện những người như vậy?
Người ta không biết còn tưởng rằng đây là nhóm tấu hài từ đâu mời đến!
Đám người của ông cụ Trịnh, Trịnh Tuấn, Trịnh Tùng cảm nhận được sự cười nhạo của mọi người xung quanh, lúc này tất cả bọn họ đều cúi đầu đỏ mặt.