Khi mọi người tới trước mộ của Phùng Văn Hạo, hướng Bùi Nguyên Minh gật đầu chào hỏi sau đó liền thắp nhang cho Phùng Văn Hạo sau đó đi đến trước mặt Phùng Thiếu Bác nói một câu nén bị thương.
Nếu như, trước kia Phùng Thiếu Bác chắc chắn không biết những người này.
Nhưng, sống ở ngôi làng này ba năm cho ông biết cái gì, những người này ông đều biết, có thân phận gì!
Lúc này ông lệ rơi đầy mặt nói: “Văn Hạo con thấy không? Những người được kính trọng trên đường Dương Thành đều đến dâng hương cho con!”
Hai ông cụ lúc này đều đang ôm đầu khóc rống, tuy rằng cái này có thể rất mất mặt, con trai đã chết ba năm.
Chết không thể sống lại, thì cần mặt mũi làm gì?
Nhìn những người được mọi người sùng bái trên đường Dương Thành cùng Tô Hoài Bão đang tế bái Phùng Văn Hạo một màn này làm cho Lý Bảo Tuân và những người khác lạnh sống lưng.
Tất cả bọn họ giống như rơi vào động băng ngàn năm.
Bọn họ có chút hiểu ra vì sao Công Tử Hải, Lão Cửu Đạo Môn những người này sẽ bán mạng cho Bùi Nguyên Minh.
Đặc biệt, Công Tử Hải có một người buôn tin rất khôn khéo.
Nhưng, anh ta ngay từ lần đầu tiên đã đầu hàng, xem ra đã sớm biết thực lực của người con rể này.
Vân Lam, Lữ Tiểu, Vương Minh ba người thấy những người được kính trọng trên đường Dương Thành, ông tổ cấp bậc khác biệt đều lần lượt tế bái Phùng Văn Hạo trong lúc nhất thời trong lòng bọn họ không biết tư vị gì.
Càng không biết tiếp theo chờ đợi bọn họ là cái “Tôi..” gì?
Lúc này toàn thân Bối Hoàng Triết đều đang run rẩy có một câu nói cũng nói không ra..
Mà những người khác nhà họ Bối cũng không có phách lối nhưng suy nghĩ trong đầu họ quá lộn xộn. “Cái này…”
Lúc này Bối Thiếu Long cũng khẽ nhíu mày trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
Cuối cùng hiện tại Bùi Nguyên Minh có thân phận
Vì sao ngay cả Tô Hoài Bão người như vậy cũng gi? đều tới?
Điều này không có nhân lực thì làm được không? Vô số những nghi vấn nổi lên trong đầu những người nhà họ Bối.
Sau khi tế bái xong đám người Tô Hoài Bão cũng không có dừng lại quá lâu, xoay người rời khỏi.
Chỉ là trong quá trình này nhưng lại không có ai liếc mắt nhìn đám người Lý Bảo Tuân
Một màn này làm cho bọn họ rất nghi hoặc. Cài động tác gì đây? Họ thậm chí còn mang theo người.
Bỗng nhiên Bối Hoàng Triết nở nụ cười: “Tôi hiểu được vì sao Tô Hoài Bão bọn họ sở dĩ đến bái tế, là nể mặt mũi của Phùng Văn Hạo, năm đó là thuộc hạ của họ!” “Hơn nữa bọn họ hiện tại đã quy ẩn sơn lâm, rửa tay gác kiếm sẽ không tự mình phá hủy quy tắc giang hồ?” “Có thể tới nơi này tế bái Phùng Văn Hạo hẳn là có tính toán, là đưa cho người kia mặt mũi!” “Cho dù người kia quay lại chúng ta cũng không dám nói một lời có đúng không?”
Người nhà họ Bối thảo luận ầm ĩ.
Nếu như Tô Hoài Bão bọn họ, Bùi Nguyên Minh là con át chủ bài, tại sao không đối phó với chúng ta rồi rời đi?” “Đúng vậy, là cho người kia mặt mũi mà thôi!”
Lý Bảo Tuân cũng cau mày nói: “Thế tử Long hành động tiếp theo chúng ta phải làm là xem xét cảm thụ của các bậc tiền bối, vợ chồng Phùng Thiếu Bác và phần mộ của Phùng Văn Hạo, chúng ta không thể di chuyển chúng!” “Tất nhiên là có những người khác và chúng ta làm những gì chúng ta muốn…”
Bối Thiếu Long khẽ vuốt cằm nói: “Được!”
Đồng thời anh ta hướng ánh mắt lên trên người Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh này thực sự dám làm ra chuyện đáng sợ như vậy!
Chỉ một chuyện này mà thôi! Anh ta nhất định phải chết! “Hôm nay cậu ta nhất định phải chết hơn nữa còn phải quỳ trước mặt tôi mà chết!” Bối Thiếu Long lạnh lùng mở miệng nói.