“Được! Anh mau đưa bản video gốc ra đây, nếu không tôi trước tiên bẻ chân anh, sau đó giết anh!” Lữ Tiểu cũng uy hiếp nói.
Hiển nhiên những việc liên quan đến lợi ích cơ bản của mình, mấy người này bây giờ đều là một lòng như nhau.
Nụ cười trên mặt Bùi Nguyên Minh dần trở nên lạnh lùng, lúc này mới vỗ tay nói: “Không sai, thật thú vị. Xem ra năm đó Phùng Văn Hạo cũng bị các người uy hiếp như vậy?” “Các người muốn đưa tôi đi gặp cậu ta sao?”
Vân Lam lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, chúng tôi đang cho anh một cơ hội, nếu như chúng tôi dám giết tên què kia, chúng tôi cũng dám giết anh!” “Tôi thật sợ quá!” Bùi Nguyên Minh nói, “Nhưng mà, vì tôi sợ nên tôi không mang theo video gốc mà đã nhờ ai đó mang tới, phỏng chừng cũng sắp tới rồi”. “Cái gì? Anh không mang theo video gốc?” mấy người bọn Vân Lam đều ngẩn ra, ngàn tính vạn toán cũng không tính ra Bùi Nguyên Minh lại không mang video gốc tới, “Không cần quan tâm, giết hắn trước đi!” Đằng
Văn Vũ trực tiếp nói với sát thủ.
Vân Lam ngăn bọn họ lại, nói: “Chờ một chút, chờ hắn gửi video gốc trước!”
Rất nhanh, bản video gốc mà Bùi Nguyên Minh nói đã đến, và nó được chính Công Tử Hải tự mình mang tới.
Nhìn thấy đoạn video gốc, Vân Lam vô thức vươn tay muốn lấy, nhưng Bùi Nguyên Minh đã cầm lấy đoạn video gốc trong tay.
Đây là một chiếc máy ảnh nhỏ nhưng hiện tại lại thu hút sự chú ý của mọi người. “Tôi có thể đưa đồ cho cô, nhưng cô phải đưa tiền trước đã?” Bùi Nguyên Minh cười.
Vương Minh xác nhận đây là video gốc, lúc này không khỏi nhếch mép: “Bùi Nguyên Minh, anh cũng sắp chết rồi, còn quan tâm đến tiền sao?” “Anh tới bây giờ còn không hiểu sao?” “Anh ngây thơ tưởng chúng tôi sẽ đưa tiền cho anh sao?” “Nói cho anh biết! Chúng tôi hôm nay nhất định phải phá hủy nó!” “Mà cái mạng của anh, chúng tôi cũng muốn!”
Đằng Văn Vũ, Vương Minh, Lữ Tiểu cả ba người đều nở nụ cười vô cùng đáng sợ.
Ngược lại, Vân Lam khoanh tay, cao ngạo nhìn Bùi Nguyên Minh đang ngồi trên sô pha: “Bùi Nguyên Minh, anh cũng giống như Phùng Văn Hạo, thật ngốc nghếch và ngây thơ!” “Những người như anh, đáng chết! Nên bị những người thành công như chúng tôi giẫm dưới chân!” “Tôi ban đầu nếu không phải là vì tiếp cận Bối Thế
Tử, tôi có phải sẽ là bạn gái của Phùng Văn Hạo không?” “Anh ta có tư cách gì? Anh ta xứng sao!?” “Anh ta ngay cả tay tôi cũng chưa chạm vào, tên oắt con vô dụng đáng chết!”
Ban đầu Bùi Nguyên Minh ngoài miệng còn nở nụ cười thản nhiên.
Nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, anh ta đang cúi thấp đầu cũng từ từ ngẩng lên.
Khi nhìn thấy ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, Vân Lam liền biến sắc!
Ánh mắt này là thế nào!
Đáng sợ!
Quá đáng sợ!
Lúc này, bọn họ như nhìn thấy cảnh tượng núi thấy biển máu trong mắt Bùi Nguyên Minh.
Trong đầu họ tựa hồ có vô số âm thanh của oán linh đang giãy giụa.
Bùi Nguyên Minh thực sự có thể giết người chỉ bằng một cái nhìn “Bắn!”
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Kim Hồ nhẹ nhàng vỗ “Bum …” “Rắc rắc!”
Cánh cửa phòng bị người đạp ra, sau đó từ bên ngoài có mấy chục người tất cả cùng xông vào.
Những kẻ được gọi là sát thủ trên đường, còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ đã ngã xuống trong vũng máu
Mấu chốt là đám người Vân Lam còn chưa kịp phản ứng đã bị đám người đó vây lại.
Đến khi đám người Vân Lam phản ứng lại, cả tay. người đều toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.