Bởi vì bọn họ nhìn thấy rõ ràng, cơ bắp trên người Bùi Nguyên Minh vô cùng cân xứng, cân xứng đến mức có thể nói là hoàn mỹ.
Đồng thời, ở trên người anh còn có những vết sẹo cực nhạt chằng chịt khắp nơi, ít nhất cũng phải có mấy trăm vết.
Nhưng vấn đề là, những vết sẹo này càng nhạt càng chứng tỏ chúng đã có từ rất nhiều năm trước, có vết thậm chí có thể là đã được để lại từ mười mấy năm trước.
Những vết sẹo này hẳn cũng không phải tự nhiên mà có, mà là được lưu lại trong quá trình thực hiện huấn luyện thân thể, người thường khó có thể tưởng tượng được.
Cho dù là lính đánh thuê, trên người có tầm mười vết sẹo như này cũng có thể đem nó trở thành một niềm vinh dự của mình.
Thế nhưng trên người Bùi Nguyên Minh ít nhất cũng phải có mấy trăm vết sẹo nhàn nhạt như này, quả thực là khiến người khác không tưởng tượng nổi. Công Tử Hải nhìn thấy mỗi một tên đàn em mà anh ta ra giá cao mời đến giờ phút này đều đang mang vẻ mặt kiêng dè, anh ta cảm thấy buồn bực đồng thời cũng cau mày hỏi: “Chúng mày đang làm cái gì? Sợ hả?” “Chỉ là một thằng con rể vô dụng như thế đã dọa chúng mày sợ?” “Hôm nay tao chưa cho chúng mày ăn cơm sao?” “Ai có thể đánh bại nó, tao sẽ cho ba tỷ rưỡi!”
Đi kèm với giọng nói của anh ta, rốt cục có người không kìm nén được, thân hình người đó khẽ động, lao thẳng về phía trước. “Rầm
Động tác Bùi Nguyên Minh nhanh như chớp, một quyền đánh thẳng vào ngực tên lính đánh thuê này.
Trên mặt tên lính đánh thuê này lộ vẻ khó tin, ngay sau đó cả người anh ta liền bay đi, trực tiếp nện xuống bức tường cách xa mấy chục mét. Anh ta lập tức không ngừng co giật, không thể nào đứng dậy nổi. “Vịnh Xuân Quyền.” Sắc mặt Công Tử Hải trở nên vô cùng khó coi, anh ta là người có kiến thức, vì thế chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.
Nếu không phải mưa dầm thấm đất môn quyền pháp này vài chục năm thì căn bản không có khả năng tạo ra uy lực như vậy. “Cùng tiến lên!”
Lúc này, những tên đàn em khác cũng biết đã gặp được đối thủ ngang sức, toàn bộ cùng vọt lên. “A a a —-” “Rắc a —-”
Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền đến. Chỉ một lát sau, tất cả những tên đàn em đều bay ngược ra ngoài, ai ai cũng nằm liệt trên mặt đất không đứng dậy được.
Ha Vân ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt xinh đẹp trở nên ửng đỏ, tổng giám đốc quả nhiên thật đẹp trai.
Công Tử Hải nhanh chóng bị dọa sợ, khuôn mặt không thể tưởng tượng nhìn cảnh tượng trước mắt này. “Lĩnh Nam Vịnh Xuân chân truyền…” “Tương truyền chỉ có một người khác họ có thể lấy được chân truyền…”
“Mày không phải là tay chân… Mày là… Mày là…” Giờ phút này Công Tử Hải đột nhiên cảm thấy hô hấp thật khó khăn.
Anh ta có một suy đoán hết sức lớn mật, nhưng anh ta lại không dám nói ra suy nghĩ của chính mình.
Bởi vì anh ta biết, bất kể là anh ta đoán đúng hay đoán sai thì anh ta cũng sẽ không có kết quả tốt. “Bây giờ có thể trả giá chưa?”
Bùi Nguyên Minh mặc lại áo sơ mi, tự châm trà uống rồi nói. “Bùm bụp —-”
Công Tử Hải ngay lập tức quỳ xuống, lúc này, anh ta làm gì còn có phong thái cao cao tại thượng như vừa rồi, ngược lại lại run run rẩy rẩy nói: “Là… Là tôi có mắt không thấy thái sơn…” “Anh thấy hay không thấy thái sơn thì có liên quan gì đến tôi sao? Chúng ta vẫn nên tiếp tục nói chuyện làm ăn thì hơn.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
Công Tử Hải nhanh chóng mở miệng: “Video kia tôi sẽ đưa tận tay cho anh, còn có những tư liệu khác, tất cả đều có cả.” “Không phải tôi nói trả một đồng tiền đúng không, anh xem tôi đang ép mua ép bán anh à?” Bùi Nguyên
Minh hỏi. “Dĩ nhiên không phải, giá một đồng tiền là tôi ra.” Công Tử Hải liếm mặt mũi nói.
Sau đó anh ta liền nhìn thấy Hạ Vân lấy ra một đồng tiền xu đặt trên mặt bàn.
Công Tử Hải cung kính cầm đồng tiền xu kia lên, lộ ra một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc. “Đồ đâu?” “Ngài, mời ngài đến bên này…”
Công Tử Hải khôi phục lại vẻ tỉnh táo, cực kỳ cung kính mời Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân đến phòng hồ sơ bên cạnh.