“Ừm, anh Triết nói đúng. Nếu tên ở rể nhà chúng tôi có thể bao hết nhà hàng xoay thì chắc chắn chúng tôi phải đi mở mang một chút rồi”
Mục đích hôm nay của Trịnh Chí Dụng là phối hợp với Bối Hoàng Triết để bắt Trịnh Tuyết Dương, bây giờ lại có cơ hội đả kích tên Bùi Nguyên Minh vô dụng như thế này thì làm sao anh ta có thể bỏ qua chứ.
Lúc này anh ta và Bối Hoàng Triết liếc nhìn nhau đều thấy ý định chắc chắn trong mắt đối phương, truyện cười như thế này làm sao có thể so sánh được với sự chuẩn bị tỉ mỉ của bọn họ. Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh không muốn đi nhưng lúc này thái độ của Bối Hoàng Triết rất kiên quyết, tuy dáng vẻ anh ta vẫn luôn lịch sự nhưng cực kỳ có sức uy hiếp. Bây giờ hai vợ chồng Trịnh Tuấn không thể không đi, còn Trịnh Tuyết Dương nhìn cảnh tượng này thì trong lòng rất rối rắm. Mục đích của Bối Hoàng Triết là gì chẳng nhẽ Bùi Nguyên Minh không nhìn ra sao?
Cứ tiến đến để người ta đánh mặt như thế, anh đang ước gì bản thân nhanh chóng bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh phải không?
Lúc này, nếu không phải vì để ý đến mặt mũi của Bùi Nguyên Minh thì Trịnh Tuyết Dương đã không nhịn được mà trách mắng Bùi Nguyên Minh một lượt rồi. . đam mỹ hài
“Chú ba, thím ba, hai người ngồi lên xe của cháu đi. Hôm nay Tuyết Dương là nhân vật chính nên để nó ngồi lên Mercedes Benz Big G di a!
Trịnh Chí Dụng mỉm cười nói, anh ta cố tình tạo thêm nhiều cơ hội cho Bối Hoàng Triết.
Cuối cùng, anh ta chở vợ chồng Trịnh Tuấn, Trịnh Tuyết
Dương và Trịnh Khánh Vân ngồi lên chiếc Mercedes Benz Big G của Bối Hoàng Triết.
“Anh Minh, thân phận của anh quý giá đến mức có thể bao hết nhà hàng xoay. Nếu ngồi xe của tôi thì quá hạ thấp bản thân rồi, tôi thấy nếu không anh tự mình đến đó nhé?”
Tuy vẻ mặt Bối Hoàng Triết mỉm cười nhưng “rầm” một tiếng nhốt Bùi Nguyên Minh ở bên ngoài cửa xe.
“Tôi sẽ tự đi” Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng đồng thời cũng liếc nhìn Trịnh Khánh Vân.
Trịnh Khánh Vân trừng mắt với Bùi Nguyên Minh, ra vẻ tôi sẽ không để chị gái mình bị hại. Đợi đến khi hai chiếc xe trước sau rời khỏi, Bùi Nguyên Minh mới xoay người nhìn về phía tầng hai của một ngôi nhà cổ xưa, một lát sau anh mới từ từ nói: “Anh muốn tự mình đi ra hay để tôi người bắt ra?”
“Bốp bốp bốp..”
Tiếng vỗ tay khẽ vang lên, một lúc sau một người đàn ông mặc âu phục từ từ đi xuống từ tầng hai, khuôn mặt anh ta rất đẹp trai. Lúc này, anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh rõ ràng có vài phần khâm phục.
“Khi có người bảo tôi xử lý anh, tôi còn cảm thấy một tên ở rể không xứng nhưng bây giờ xem ra tôi đã hiểu nhầm đối phương rồi..” Vẻ mặt đối phương mỉm cười nhưng cùng với động tác bây giờ của anh ta đã lập tức có vài người cao lớn xuất hiện. Bọn họ mặc áo cộc đi ra từ trong góc tối của tòa nhà, rất rõ ràng đây đều là những tên lưu manh.
“Bùi Văn Kiên sai anh tới à?” Bùi Nguyên Minh thản nhiên
“Anh đoán xem. Đối phương cười khẽ nói.
Bùi Nguyễn Minh từ từ nói: “Dù là ai sai anh đến thì bây giờ anh có thể dập đầu cầu xin tha thứ, sau đó cút đi thì vẫn chưa muộn đâu. Bây giờ tôi phải đi tổ chức sinh nhật cho vợ, không có thời gian chơi đùa”
“Thật xin lỗi” Đổi phương mỉm cười: ” Nhiệm vụ của tôi là không để anh bước ra khỏi khu này, hơn nữa tôi luôn không
thích người còn kiêu ngạo hơn mình… Mặt khác, anh không can suy tính tí nữa kêu cứu, chúng tôi đã làm sạch khu này rồi.”
“Làm sạch sao?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày.
“Rất đơn giản, tôi chỉ cần đưa một số vé mua sắm miễn phí có thời hạn nhất định thì trong khu này tất nhiên sẽ không có người làm việc nữa. Đối phương nhún vai ra vẻ thoải mái.
Hiển nhiên, anh ta không phải kiểu người chỉ biết dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề.
“Tên ở rể này, anh muốn tự mình nằm xuống để chúng tôi hủy đi chân của anh hay chuẩn bị ra tay với chúng tôi đây? Tôi nói cho anh biết, một khi anh thất bại thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đâu.”
Đối phương cười, nhìn qua rất tuấn tú nhưng trên mặt đều là vẻ lạnh lùng thờ ơ.