Nhà họ Trương của Trương Bình Phước là gia tộc giàu thứ ba ở Dương Thành.
Nhà họ Trương thành danh là nhờ vào việc mở nhà hàng cao cấp. Mấy năm trước, khi ngành này bị đóng băng thì họ đã được Bùi Nguyên Minh rót vốn vào.
Sau đó nhà họ Trương đã mập mờ lấy danh nghĩa của Thế Tử Minh để giải quyết rất nhiều đối thủ cạnh tranh.
Bây giờ trong ngành ăn uống cao cấp ở Dương Thành thì bọn họ dường như không có đối thủ.
Nhưng gần đây thế lực của Thế Tử Minh lớn mạnh trở lại nên nhà họ Trương đã động dâng lên hơn một kửa cổ phần và trở thành công ty con của tập đoàn Thiện Nhân,
Có điều tập đoàn Thiện Nhân chỉ nắm giữ cổ phần thôi chứ không gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà họ Trương.
Dù sao thì tài sản của nhà họ Trương cũng chỉ có vậy, tập đoàn Thiện Nhân không mấy để tâm.
Nhưng có ngọn núi lớn như tập đoàn Thiện Nhân chống lưng thì bây giờ càng không ai có thể qua mặt được nhà họ Trương, Trương Bình Phước cũng huênh hoang hơn trước rất nhiều.
“Hả? Đây chẳng phải là đàn em Trịnh Khánh Vân sao? Sao em lại ở đây?” Trương Bình Phước là một cậu chủ đào hoa, bây giờ đang học đại học.
Lúc trước anh ta đến tham gia hoạt động ở trường cấp ba thì quen Trịnh Khánh Vân, chỉ gặp một lần mà đã có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng mà anh ta hẹn Trịnh Khánh Vân mấy lần mà không
được.
Không ngờ hôm nay lại gặp được cô ta ở đây.
“Ừm, chào đàn anh Trương, chúng tôi đến đây để đặt bàn” Trịnh Khánh Vân hơi sợ Trương Bình Phước bởi vì anh ta quá huênh hoang, cũng quá phách lối, không dễ đối phó.
Hơn nữa mấy lần anh ta theo đuổi cô ta đều gây ra sự chú ý rất lớn làm cô ta cảm thấy ngại vô cùng.
Trương Bình Phước nghe Trịnh Khánh Vân nói như vậy thì liền đưa tay tát cho nhân viên phục vụ bên cạnh một bạt tai.
“Bốp..”
“Đây là bạn học lớp dưới của tôi, cô ấy muốn đặt bàn thì phải lập tức sắp xếp, hiểu chưa?”
Nhân viên phục vụ nói với vẻ uất ức: “Cậu chủ, không phải cô đây muốn đặt bàn mà là anh ta, anh ta muốn bao nhà hàng cả ngày!”
Trương Bình Phước nghe đến đây thì mới trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh rồi chau mày nói: “Đàn em, ông chú này là ai vậy?”
Đột nhiên Trịnh Khánh Vân khoác lấy cánh tay của Bùi Nguyên Minh rồi mỉm cười rạng rỡ nói: “Đàn anh, anh quên rồi Cơ sao, chẳng phải trước đây tôi đã nói với anh là mình đã có bạn trai rồi sao? Đây chính là bạn trai của tôi!”
Trịnh Khánh Vân nói xong thì thân thiết ép sát người về phía Bùi Nguyễn Minh.
Bùi Nguyên Minh nổi da gà khắp người.
Trịnh Khánh Vân thì hình như không cảm giác thấy điều đó mà còn ôm tay anh chặt hơn, cứ như dính chặt người mình vào người Bùi Nguyên Minh.
Trương Bình Phước thấy cảnh đó thì giật nhẹ đuôi mắt. Trịnh Khánh Vân có bạn trai rồi sao?
Nhưng anh ta đã cố tình đi nghe ngóng, biết được Trịnh Khánh Vân vẫn còn là một cô gái nên mới có hứng thú với cô ta. Thật không ngờ cô ta lại có một người bạn trai nghèo như thế.
Vừa nhìn thì đã biết là đồ vô dụng, sao có tư cách làm bạn
phòng trai của Trịnh Khánh Vân chứ?
Trương Bình Phước nghĩ đến đây thì lạnh lùng nói: “Đàn em, em không cần phải tùy tiện tìm một tên rác rưởi nói là bạn trai của mình để tránh né tôi thế chứ!”
“Không, tôi lừa anh làm gì? Tối qua tôi còn ngủ ở phòng anh ấy nữa đấy!” Trịnh Khánh Vân cười khì khì và nói.
Bùi Nguyên Minh bất giác gật đầu.
Không sai, tối qua em dâu ngủ phòng tôi mà. Vì vậy nên tôi phải ra sofa ở phòng khách để ngủ!
Nhưng vấn đề là những người khác căn bản không biết quan hệ thật sự của hai người họ, người khác nghe thấy vậy thì cứ nghĩ là họ ngủ với nhau.
“Trịnh Khánh Vân! Tôi thật quá thất vọng về em! Nhìn em có vẻ ngây thơ, không ngờ cũng là thứ dễ dãi, lại thích mấy ông chú già thế này!”
Lúc này Trương Bình Phước thật sự đã tức lên tận óc. Anh ta không thể ngờ cô gái mà mình vất vả theo đuổi một thời gian dài như thế vẫn không theo đuổi được lại ngủ cùng với một ông chú tầm thường.
Lúc này, Trương Bình Phước có cảm giác kích động như sắp hộc máu.
Nhưng sắc mặt Bùi Nguyên Minh thì lại nặng nề, anh nói: “Anh vừa mới nói gì đấy?”
Anh thì có thể mắng em dâu nhưng người khác dám mắng thì chính là muốn tìm cái chết rồi.