Sắc mặt Trịnh Tuấn hơi đen lại.
Dự án lớn do chính tay ông ta mang về lại bị người khác cướp mất, hiệp thương của con gái ông ta cũng bị những người khác ký kết trước.
Bây giờ ông ta còn phải trơ mắt nhìn con gái của những người khác ở nhà họ Trịnh được gả vào gia đình giàu có quyền thế, khỏi cần nói cũng biết trong lòng ông ta đang khó chịu đến nhường nào.
“Xem ra, Tuyết Dương nhất định phải ly hôn với tên vô dụng Bùi Nguyên Minh kia. Nếu không quét tên sao chổi này ra khỏi nhà thì chỉ sợ cuộc sống sau này của chúng ta sẽ chỉ càng thảm hơn thôi.” Thanh Linh lạnh lùng nói.
Trịnh Tuấn hít sâu một hơi, đáp: “Bà tưởng là tôi không muốn sao? Vừa rồi lúc rời đi, ông cụ đã cảnh cáo tôi, sắp tới là ngày đại hỉ của nhà họ Trịnh, nếu đã xảy ra chuyện gì không may mắn thì ông cụ sẽ hỏi tội tôi!”
“Ông cụ sợ Tuyết Dương cướp mất sự chú ý của người ta. Dưới tình hình này, ông cụ sẽ không đồng ý để Tuyết Dương ly hôn đâu.”
“Chát” một tiếng, Thanh Linh vung tay lên cho Trịnh Tuấn một cái tát, căm phẫn nói: “Trịnh Tuấn, ông già đó nói thế nào là ông làm theo thế đó đúng không? Ông không thể có một chút lập trường của mình hả?”
“Đầu tiên là thế tử họ Bối, sau đó là thể tử họ Bùi”
“Nếu con gái của chúng ta không gả cho tên vô dụng kia thì có lẽ tất cả mọi thứ đã là của chúng ta rồi.”
“Bây giờ con gái của chúng ta không những không kiếm được bất cứ lợi lộc gì mà ngay cả những thứ nó vất vả có được cũng phải dâng lên cho người khác!”
“Ông nói chuyện này có công bằng không?”
Trịnh Tuấn lại thở dài đáp: “Tôi cũng biết là bất công, nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, đợi đến khi chuyện này lắng xuống, chúng ta nhất định phải khiến Tuyết Dương ly hôn với tên phế vật kia. Lần này tôi sẽ không tiếp tục để hai đứa chúng nó dây dưa trì hoãn nữa” Thanh Linh lạnh lùng nói.
Bà ta cho rằng trước đây bản thân đã quá mềm mỏng, mặc dù bà ta luôn muốn con gái mình ly hôn chồng nhưng chưa có hành động thực tế,
Nhưng lần này thì khác, bà ta nhất định phải ép bọn họ phải ly hôn ngay lập tức.
Làm như vậy, nói không chừng con gái bà ta còn có cơ hội gả cho thế tử họ Bùi. Đó là một trong những người đứng đầu Đà Nẵng đó! Là gia tộc đỉnh cấp chân chính!
Một khi con gái bà ta gả cho thế tử họ Bùi thì bà ta sẽ có thể hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý.
Còn có thể bước chân vào giới thượng lưu.
Mà những thứ đó thì một kẻ vô dụng như Bùi Nguyên Minh chắc chắn không thể đem lại cho gia đình bà ta được.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh bước vào cửa.
Nghe thấy tiếng khóc lóc ầm ĩ trong nhà, anh không vội bước vào mà cau mày nhìn về phía núi Bạch Vân.
Đúng lúc này, trong mắt anh hiện lên vẻ lạnh lùng.
Quan hệ giữa anh và Trịnh Tuyết Dương khó khăn lắm mới dịu xuống, nếu vì chuyện Bùi Diễm Lan ra tay mà lại trở nên lạnh nhạt thì Bùi Nguyên Minh sẽ đích thân ra tay, trừ khử cô em gái trên danh nghĩa này mà không mảy may bận tâm một chút nào.
Lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị bước vào thì bên trong lại vang lên
giọng nói của Trịnh Tuyết Dương. Cô bước ra khỏi phòng, nhìn khuôn mặt cáu kinh của Thanh Linh và vẻ mặt đau khổ của Trịnh Tuấn, nói: “Ba, mẹe, hai người đừng nói nữa. Con đã nhấn mạnh rất nhiều lần rồi, con sẽ không ly hôn với anh ấy đâu.”
“Con gái, có phải con bị điên rồi không? Chẳng lẽ con muốn ở bên cạnh cái thằng vô dụng đó cả đời ư?” Thanh Linh hỏi.
“Mẹ, con tin là anh ấy sẽ biết chăm chỉ làm ăn” Trịnh Tuyết Dương lại thở dài: “Hơn nữa, cổ nhân có câu, lấy gà theo gà lấy chó theo chó. Bây giờ dù con có ly hôn thì bố mẹ nghĩ th họ Bùi kia có thèm đếm xỉa đến một người phụ nữ đã qua một đời chồng như con không?”
Sắc mặt Thanh Linh lập tức thay đổi. Đây là sự thật, dù Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh chưa xảy ra chuyện gì, nhưng làm sao một người phụ nữ đã từng ly hôn có thể bước chân vào một gia đình quyền quý giàu có như nhà họ Bùi được?
“Vậy nên, mẹ à, mẹ hãy nghĩ thoáng một chút.” Trịnh Tuyết Dương cười nói: “Hiện giờ con chỉ hi vọng anh ấy có thể có chí khí một chút, cho dù sau này anh ấy có mua một căn nhà nhỏ có ba phòng ở Dương Thành cho con, con cũng đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Còn những thứ khác, con sẽ không nghĩ nhiều nữa.”
Rõ ràng là khi näy lúc ở trong phòng, Trinh Tuyết Dương đã hạ quyết tâm.
Nếu nhà họ Trịnh đã chèn ép cô hết lần này đến lần khác, nếu cô đã không thể thay đổi được vận mệnh của bản thân, vậy thì cô chỉ hi vọng người chồng đi ở rể của mình có thể biết hằng hái tranh giành hơn một chút. Ở ngoài cửa, khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh hiện lên vẻ khổ não,
Chồng của em chính là thế tử họ Bùi trong truyền thuyết, anh đã từng nói rồi vậy mà em lại không tin. Bây giờ yêu cầu của em đối với anh lại chỉ là mua một căn nhà nhỏ có ba phòng… Lúc này Bùi Nguyên Minh thật sự không biết nên nói gì cho phải.