Chàng Rể Quyền Thế

Chương 490



Bùi Nguyên Minh đột nhiên mở miệng nói: “Vậy thì lấy giúp tôi bảy mươi triệu VNĐ tiền mặt ra đây.” Trần Trạch Khải không dám hỏi thêm, lon ton chạy ra ngoài, một lúc sau, anh ta cầm túi giấy đưa cho Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh thậm chí còn không thèm liếc nhìn một cái, mà vươn tay ra ném, túi giấy đập vào phía cánh cửa, bên trong rất nhiều xấp tiền giấy màu đỏ rơi ra, khiến cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng. “Đây là bảy mươi triệu VNĐ” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt lên tiếng nói.

Người chủ nhà và người phụ nữ diêm dúa đó vốn dĩ đã định lặng lẽ chuồn đi rồi, vào lúc này tim đập thình thịch liên hồi.

Bọn họ sực nhớ ra, lúc nãy người thanh niên này nói là sẽ đưa bảy mươi triệu VNĐ cho bọn họ, để khiến bọn họ phải quỳ gối xuống xin lỗi.

“Có tiền thì sao hả? Tôi cũng không phải là người nghèo khổ gì, anh nghĩ rằng tôi thèm bảy mươi triệu VNĐ của anh à?”


Người phụ nữ lòe loẹt đó nói với Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt không chịu thua.

Bùi Nguyên Minh chỉ cười mà không nói lời nào, chỉ nhìn người chủ nhà đó. Người chủ nhà đó nhìn biểu hiện của Bùi Nguyên Minh, lúc này cảm thấy lông tơ cả người đều dựng đứng lên.

Anh ta biết nếu mình không làm được thì người thanh niên trước mặt này nhất định sẽ giúp anh ta làm cho được mới thôi.

Nghĩ mà xem, Trần Trạch Khải, tổng giám đốc của Tràng Tiền Plaza, ở trước mặt anh còn phải kính cẩn lễ phép vô cùng, còn không dám thở mạnh một hơi nữa mà.

Một người như chỉ có tiền như anh ta, ở trước mặt người ta đã là cái thá gì chứ? Giây tiếp theo, người chủ nhà không nói nhiều lời, trực tiếp thuận tay tát vào mặt người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia: “Ở đâu ra nhiều lời nhảm nhí đến như thế, mau quỳ xuống xin lỗi quý cô này đi!”

Người phụ nữ diêm dúa chợt sững sờ, lúc này cô ta mới hiểu được thân phận của người thanh niên đứng trước mặt nhất định là không thể tưởng tượng nổi, nếu thì không người chủ nhà đó cũng sẽ không nổi điên lên như vậy.

Ngay sau đó, cô quỳ xuống đất “bịch” một tiếng và nói với Trịnh Tuyết Dương: “Thật xin lỗi, tôi đã sai rồi.” Đợi sau khi cô ta xin lỗi xong, người chủ nhà mới nhìn sang Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tràn đầy sự nịnh hót nói: “Quý ngài đây, nếu không còn việc gì nữa, thì tôi xin phép đi trước ạ” Bùi Nguyên Minh gật gật đầu, tên nhà giàu mới nổi đưa người phụ nữ lòe loẹt đó đi thẳng một mạch.

“Thưa ngài, tôi xin lỗi ngài vì thái độ vừa rồi, là lỗi của tôi” Người nhân viên bán hàng ban nãy bây giờ còn không dám nói nhảm nữa, mà vội khom người lên tiếng.


Quản lý cửa hàng cũng lau mồ hôi lạnh và nói: “Thưa ngài, chúng tôi đảm bảo rằng sau này ngài đến đây mua sắm, sẽ không bao giờ gặp phải tình huống tương tự như thế này nữa đâu ạ” Trần Trạch Khải cũng nhanh chóng mở lời: “Sự việc này phản ánh sự quản lý nội bộ không trọn vẹn của Tràng Tiền Plaza chúng tôi, tôi sẽ xem xét tình hình thật kỹ và xử lý ổn thỏa ạ.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, không thèm để ý tới anh ta, ngược lại nhẹ nhàng mỉm cười với Trịnh Tuyết Dương, rồi nói: “Trừ mấy bộ quần áo này ra, tất cả những loại ban nãy em vừa ý anh đều đã mua hết cả rồi, em định sẽ xử lý như thế nào? Vào lúc này Trịnh Tuyết Dương mới thực sự sửng sốt, Bùi Nguyên Minh thật sự đã mua hết tất cả những bộ quần áo mà cô đã mặc thử ban nãy sao? Giờ phút này, cô không có thời gian để phản ứng xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, mà bất giác nói: “Nhiều quần áo như vậy, em phải để ở đâu mới hết đây?”

Bùi Nguyên Minh vỗ đầu, nói có lý.

Căn nhà đang thuê của nhà họ Trịnh rộng chưa đầy 150 mét vuông, quả thật là họ không thể để được nhiều quần áo như thế này.

Anh ta liếc nhìn Trần Trạch Khải một cái.

Trần Trạch Khải ngay lập tức nói: “Cô Tuyết Dương, lần này hai người đã mua rất nhiều quần áo từ chỗ chúng tôi, và đã trở thành là hội viên cao cấp nhất của chúng tôi rồi, theo quy định, bên phía chúng tôi sẽ chuẩn bị phòng thay đồ lớn nhất cho cô, tất cả quần áo của cô sẽ được chuyển đến trong đó!”


“Chúng tôi sẽ dựa theo chủng loại quần áo để giặt rửa cho cô, ngoài ra, cô còn có một đội ngũ nhân viên chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp, chỉ cần cô muốn, bất kể lúc nào và ở đâu, sẽ có người giao quần áo đến tận nơi cô yêu cầu ạ!”

“Phục vụ tốt đấy” Bùi Nguyên Minh cười cười.

“Việc nên làm mà, nên làm mà thôi!”

Trần Trạch Khái vừa lau mồ hôi lạnh, vừa khom lưng cúi đầu, không dám nói nữa câu dư thừa. Còn Trịnh Tuyết Dương khi đến căn phòng thay đồ này, toàn bộ cơ thể đều vô cùng sửng sốt.

Căn phòng này phải rộng đến vài trăm mét vuông đấy chứ? Những bộ quần áo này được lần lượt gửi đều là của cô sao? Bùi Nguyên Minh rốt cuộc đã làm gì vậy nè? Làm sao có thể khiến cho một người trông có vẻ rất có lai lịch như Trần Trạch Khải, phải phục vụ cho bản thân cô đến mức độ này cơ chứ?



DMCA.com Protection Status