Mặc dù Trịnh Tuyết Dương nói cô chưa từng gặp qua Thể Tử Minh lần nào.
Nhưng hai người Trịnh Tuấn và Thang Nhi không he tin.
Nhìn thấy được thái độ của Trịnh Tuyết Dương, bọn họ lại càng thêm nghi ngờ, con gái của mình có phải là người phụ nữ vụng trộm với Thế Tử Minh hay không? Nếu như thực sự là như vậy, phải suy nghĩ một chút, thế thì không thể ép bọn họ ly dị.
Như vậy thì lỡ như sau này bụng con gái mình mà lớn rồi, cũng có chỗ mà giấu diếm.
Nhưng vấn đề là lỡ như người nhà Thế Tử Minh không thích đưa con dâu này thì phải làm sao giờ? Vừa nghĩ đến đó, hai vợ chồng liền trở nên rối råm, đến dạ dày cũng quặn đau.
Nhưng mà cho dù là vậy, đêm nay bọn họ cũng rất sảng khoái rồi.
Ở trước mặt nhà họ Bùi mà trút giận, sau đó để xem còn ai trong nhà họ Trịnh dám khinh thường cả nhà bọn họ.
Nhưng mà ngay sau lúc đó, ông cụ Trịnh đột nhiên lại gọi một cuộc điện thoại đến.
“Trịnh Tuấn, ngày mai anh chị không cần đến công ty nhà họ Trịnh đi làm nữa đâu.” Giọng nói lạnh lùng của ông cụ Trịnh truyền ra.
Vốn dĩ theo như kế hoạch thì ngày may tổng bộ công ty nhà họ Trịnh ở Dương Thành sẽ được chính thức đưa vào sử dụng.
Tất cả mọi người đều phải đi làm, còn phải sắp xếp lại chức vụ các kiểu.
Nhưng mà bây giờ ông cụ Trịnh gọi điện thoại qua, có nghĩa là đã bó hẹp phạm vi quyền lục của một nhà Trinh Tuyết Dương.
“Sao cơ?”
Vẻ mặt Trịnh Tuấn biến đen.
Ông ta không hề ngờ đến được đột nhiên lại có biến cố như vậy.
Bên kia điện thoại, giọng nói của ông cụ Trịnh lạnh lùng và vô tình: “Cả nhà anh chị quá làm tôi thất vọng rồi! Từ giờ trở đi, anh chị không còn là người nhà họ Trịnh nữa “Ba, con vi nhà họ Trịnh…
” Trong nhất thời Trịnh Tuấn có chút nghẹn lời, không biết phải nói như thế nào.
“Đừng gọi tôi là ba! Đêm nay anh chi đã làm cái gì trong tâm còn không tính toán hay sao?”
“Trong lòng anh chị không hề có nhà họ Trịnh, còn muốn ăn cơm nhà họ Trịnh mà chở chết sao? Đừng có mơ!”
“Sau này cả nhà anh chị tự mà giải quyết cho ổn thỏa đi..” “Tút tút tút…
” “Lach cach Trịnh Tuấn ngã phịch lên ghế số pha, vẻ mặt đời dan “Ba, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương rất căng thẳng.
“Chồng à, xảy ra chuyện gì vậy.” Thanh Linh cũng có dự cảm không lành.
“Bởi vì chuyện đêm này, ông cụ cảm thấy quá mất mặt, cho nên đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi nhà rội. Sắc mặt Trịnh Tuần vô cùng khó coi mà mở miệng.
Tại đất Dương Thành này, không có nhà họ Trịnh chống lưng, cả nhà bọn họ chẳng phải là sẽ chết đói hay sao? Thậm chí ngay cả nơi ở của bọn họ cũng là thuê của nhà họ Trinh.
Chẳng lẽ là thực sự phải khăn gói rời đi hay sao? Sắc mặt Trịnh Tuấn đen xì: “Tôi vì nhà họ Trịnh mà vất vả mấy chục năm, ngay cả hạng mục lớn nhà họ Bối cũng là do tôi đưa về.” “Bây giờ ông cụ lại có thể vì chút chuyện như vậy, liên đuối cả nhà chúng ta đi!”
“Nói cho cùng, đều do đứa con rể nhà chúng ta không có tiền đồ! Đều là tại cậu hết!”
“Bùi Nguyên Minh! Nếu như cậu làm được chút chuyện, chỉ cần một chút thôi, ông cụ cũng không dám đối xử với chúng ta như vậy!”
“Toàn bộ đều tại câu hết!”
Trong nhất thời Bùi Nguyên Minh không biết anh phải trả lời như thế nào, ngay cả việc này cũng đều đổ lên người anh, Lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng ngỡ ngàng “Công ty của Dương Thành không có phần của chúng ta, hạng mục Hải Dương lại giao cho người khác ” Một nhà chúng ta, đều vì nhà họ Trịnh mà xông vào nước sôi lửa bỏng, kết quả lại rơi vào kết cục như thế này sao?”
Bên ngoài căn biệt thự nhà Trịnh Tuấn đang thuê tam Ông cụ Trịnh cúp điện thoại, vẻ mặt vẫn đầy sự giận dữ.
Hôm nay trước cửa Bạch Vân ông ta đã quá mất mặt rồi.
Một nhà Trịnh Tuấn, căn bản không hề năm quyền ở nhà họ Trịnh, vậy mà bọn họ lại dám vá mặt mình như vậy.
Thực sự buồn cười mà! Lúc này Trịnh Tùng dè dặt mở miệng nói: “Ông cụ, chúng ta chèn ép cả nhà em ba như vậy, nhưng mà hạng mục nhà họ Bối là do cậu ấy mang về, như vậy có khi nào sẽ xảy ra chuyện không…”