Biểu cảm của bọn họ người nào người nấy đều đờ đẫn, không biết nên tỏ vẻ mặt như thế nào.
Những thân vệ này không những không kiểm tra thiệp mời của bọn họ, còn rất cung kính mời bọn họ đi vào bên trong Bạch Vân ngoại viện! Mà bên ngoài nhóm người Trịnh Chí Dụng đang chuẩn bị cười nhạo bọn họ, lúc này sắc mặt ai gi cũng cứng đơ lại.
“Bọn họ…
Bọn họ sao lại có thể đi vào bên trong được? Ông cụ Trịnh mặt đầy ngơ ngác, không thể ngờ được, căn bản không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Còn Trịnh Tuấn và Thanh Linh quay đầu lại nhìn một cái, vẻ mặt đầy vẻ thoải mái.
Quá đã, bất luật như thế nào, bọn họ cũng đã vào được rồi.
Trịnh Tuấn ở Dương Thành lăn lộn nhiều năm, cũng biết chỗ nào này khó vào như thế nào, lúc này sắc mặt ông ta như đang nằm mơ vậy: “Như vậy là đã vào rồi? Con rể tốt, sao con làm được vậy?”
Lúc này ngay cả cách gọi của ông ta cũng thay đổi rồi.
Trước đây lúc nào cũng gọi Bùi Nguyên Minh là phế vật, đồ vô dụng, thằng rắc rưởi. Còn lúc này lại gọi anh là con rể tốt.
Cũng bởi vì lúc này bọn họ đang cảm thấy người con re này vẫn còn cho dùng được, Thanh Linh giống như nghĩ đến gì đó nói: “Bùi Nguyên Minh, trước đây con nói con có người bạn đại học ở Dương Thành lập nghiệp.” “Lần này, chắc cũng là do người bạn đó giúp có đúng không?”
Người bạn học đó của Bùi Nguyên Minh, có thể tùy tiện cho anh mượn một ngàn vạn tệ, chiếc xe Porsche cũng cho anh tùy ý lái, hiển nhiên là một nhân vật lớn.
Bùi Nguyên Minh cười một cái: “Vẫn là mẹ của chúng ta sáng suốt, vừa đoán đã biết được là chuyện gì” “Ồ?”
Gương mặt Trịnh Tuấn khẽ cười: “Không biết là bạn học của con là người của gia tộc nào vậy? Nói không chừng ba ba cũng quen biết đó.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Người đó là người không thể bước ra sân lớn được, chỉ là có chút tiền thôi, không thể coi là người của gia tộc nào hết.” Trịnh Tuấn than thở nói: “Cũng đúng, Dương Thành nước quá xấu, giao thiệp còn quan trọng hơn cả tiền…
” Bùi Nguyên Minh cười cười không nói, chuyện này coi như là đã qua rồi.
Nhưng mà sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương lại đầy vẻ nghi hoặc, cô ở cung Bùi Nguyên Minh, biết được là anh ngay cả điện thoại cũng không có gọi. Mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy sao? Bên trong Bạch Vân viện, bốn người nhà họ Trịnh cẩn thận tỉ mỉ, sợ là sẽ làm hư cành cây cọng cỏ ở đây.
Dù sao nhưng trường hợp này, bọn họ không dám làm bậy. Duy nhất chỉ có Bùi Nguyên Minh vẫn rất điềm tĩnh, đôi lúc lại nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu.
Nơi này năm đó là anh mua lại và thiết kế, có rất nhiều vật dụng trang trí là do đích thân anh chọn.
Nhưng mà những đồ vật đó đã không thấy nữa rồi, hiển nhiên, ba năm này Bùi Thị không ngừng bôi xóa đi sự tồn tại của anh.
Chỉ đáng tiếc là, không thể xóa bỏ con người của anh, vậy thì những đồ vật tồn tại đó, có xóa bỏ như thế nào cũng không có ý nghĩa.
“Các người, thật sự có thể vào bên trong? Tôi không nhìn nhầm đó chứ?”
Đúng ngay lúc này, phía sau lưng truyền đến một âm thành vô cùng kỳ lạ.
Nhóm người của Bùi Nguyên Minh ý thức được lại quay đầu nhìn, sắc mặt có chút thay đổi. Những người này chắc là người nhà họ Bối, dẫn đầu chính Bối Hoàng Triết của nhà họ Bối.
Lúc này Bối Hoàng Triết thật sự là kinh ngạc, chẳng lẽ cái thằng ở rể này đã mua thiệp mời với gia cao sao, nếu không thì, làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ? “Chúng tôi tại sao không thể đến?”
Người mở miệng nói chính là Trịnh Khánh Vân.
Bối Hoàng Triết nhìn trên nhìn dưới đánh giá Trịnh Khánh Vân một vòng, con ngươi chợt lóe lên ánh mắt vô cùng kinh dị sau đó cười nói: “Có chút bản lĩnh, nhưng bất luận các người rốt cuộc làm sao tìm được thiệp mời, nhưng nơi này không phải là các 11 người tùy tiện mà có thể vào được đâu.” “Giới thượng lưu, các người hiểu không?”
“Người trong giới thượng lưu, còn các người ở Dương Thành, đâu được coi là người thương lưu.” “Miễng cưỡng trà trộn vào thế giới thượng lưu, tôi chỉ cần tùy tiện mở miệng nói một câu, thì ngay lập tức có thể khiến cho các người hiện nguyên hình, cô có tin không?”
Chương 465 Trịnh Tuấn, Thanh Linh, Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Khánh Vân…
Biểu cảm của bọn họ người nào người nấy đều đờ đẫn, không biết nên tỏ vẻ mặt như thế nào.
Những thân vệ này không những không kiểm tra thiệp mời của bọn họ, còn rất cung kính mời bọn họ đi vào bên trong Bạch Vân ngoại viện! Mà bên ngoài nhóm người Trịnh Chí Dụng đang chuẩn bị cười nhạo bọn họ, lúc này sắc mặt ai gi cũng cứng đơ lại.
“Bọn họ…
Bọn họ sao lại có thể đi vào bên trong được? Ông cụ Trịnh mặt đầy ngơ ngác, không thể ngờ được, căn bản không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Còn Trịnh Tuấn và Thanh Linh quay đầu lại nhìn một cái, vẻ mặt đầy vẻ thoải mái.
Quá đã, bất luật như thế nào, bọn họ cũng đã vào được rồi.
Trịnh Tuấn ở Dương Thành lăn lộn nhiều năm, cũng biết chỗ nào này khó vào như thế nào, lúc này sắc mặt ông ta như đang nằm mơ vậy: “Như vậy là đã vào rồi? Con rể tốt, sao con làm được vậy?”
Lúc này ngay cả cách gọi của ông ta cũng thay đổi rồi.
Trước đây lúc nào cũng gọi Bùi Nguyên Minh là phế vật, đồ vô dụng, thằng rắc rưởi. Còn lúc này lại gọi anh là con rể tốt.
Cũng bởi vì lúc này bọn họ đang cảm thấy người con re này vẫn còn cho dùng được, Thanh Linh giống như nghĩ đến gì đó nói: “Bùi Nguyên Minh, trước đây con nói con có người bạn đại học ở Dương Thành lập nghiệp.” “Lần này, chắc cũng là do người bạn đó giúp có đúng không?”
Người bạn học đó của Bùi Nguyên Minh, có thể tùy tiện cho anh mượn một ngàn vạn tệ, chiếc xe Porsche cũng cho anh tùy ý lái, hiển nhiên là một nhân vật lớn.
Bùi Nguyên Minh cười một cái: “Vẫn là mẹ của chúng ta sáng suốt, vừa đoán đã biết được là chuyện gì” “Ồ?”
Gương mặt Trịnh Tuấn khẽ cười: “Không biết là bạn học của con là người của gia tộc nào vậy? Nói không chừng ba ba cũng quen biết đó.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Người đó là người không thể bước ra sân lớn được, chỉ là có chút tiền thôi, không thể coi là người của gia tộc nào hết.” Trịnh Tuấn than thở nói: “Cũng đúng, Dương Thành nước quá xấu, giao thiệp còn quan trọng hơn cả tiền…
” Bùi Nguyên Minh cười cười không nói, chuyện này coi như là đã qua rồi.
Nhưng mà sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương lại đầy vẻ nghi hoặc, cô ở cung Bùi Nguyên Minh, biết được là anh ngay cả điện thoại cũng không có gọi. Mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy sao? Bên trong Bạch Vân viện, bốn người nhà họ Trịnh cẩn thận tỉ mỉ, sợ là sẽ làm hư cành cây cọng cỏ ở đây.
Dù sao nhưng trường hợp này, bọn họ không dám làm bậy. Duy nhất chỉ có Bùi Nguyên Minh vẫn rất điềm tĩnh, đôi lúc lại nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu.
Nơi này năm đó là anh mua lại và thiết kế, có rất nhiều vật dụng trang trí là do đích thân anh chọn.
Nhưng mà những đồ vật đó đã không thấy nữa rồi, hiển nhiên, ba năm này Bùi Thị không ngừng bôi xóa đi sự tồn tại của anh.
Chỉ đáng tiếc là, không thể xóa bỏ con người của anh, vậy thì những đồ vật tồn tại đó, có xóa bỏ như thế nào cũng không có ý nghĩa.
“Các người, thật sự có thể vào bên trong? Tôi không nhìn nhầm đó chứ?”
Đúng ngay lúc này, phía sau lưng truyền đến một âm thành vô cùng kỳ lạ.
Nhóm người của Bùi Nguyên Minh ý thức được lại quay đầu nhìn, sắc mặt có chút thay đổi. Những người này chắc là người nhà họ Bối, dẫn đầu chính Bối Hoàng Triết của nhà họ Bối.
Lúc này Bối Hoàng Triết thật sự là kinh ngạc, chẳng lẽ cái thằng ở rể này đã mua thiệp mời với gia cao sao, nếu không thì, làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ? “Chúng tôi tại sao không thể đến?”
Người mở miệng nói chính là Trịnh Khánh Vân.
Bối Hoàng Triết nhìn trên nhìn dưới đánh giá Trịnh Khánh Vân một vòng, con ngươi chợt lóe lên ánh mắt vô cùng kinh dị sau đó cười nói: “Có chút bản lĩnh, nhưng bất luận các người rốt cuộc làm sao tìm được thiệp mời, nhưng nơi này không phải là các 11 người tùy tiện mà có thể vào được đâu.” “Giới thượng lưu, các người hiểu không?”
“Người trong giới thượng lưu, còn các người ở Dương Thành, đâu được coi là người thương lưu.” “Miễng cưỡng trà trộn vào thế giới thượng lưu, tôi chỉ cần tùy tiện mở miệng nói một câu, thì ngay lập tức có thể khiến cho các người hiện nguyên hình, cô có tin không?”