Ngay cả điện thoại di động cũng bị tạm giam, rõ ràng là để ngăn bọn họ liên lạc với thế giới bên ngoài.
“Reng reng–”
Xe chạy được nửa đường,Đt Bùi Nguyên Minh rung lên dữ dội, trên đó hiện lên một dãy số không quen thuộc.
Hoàng Trạch Phàm nhìn điện thoại vẻ mặt không kiên nhẫn, liền ấn nút trả lời.
Một giọng nói có chút cung kính cùng hối lỗi truyền đến trong điện thoại: “Xin chào, đây là Bùi đại sư sao? Ta mấy ngày trước…”
Hoàng Trạch Phàn cười lạnh nói: “Đại sư cái rắm, Bùi Nguyên Minh xem tướng không có giấy chứng nhận, kinh doanh phi pháp, đã bị chúng ta bắt rồi!”
“Ta hảo tâm khuyên ngươi, sau này đừng tìm kẻ Giang hồ phiến tửnày!”
“Hắn sắp vào nhà giam rồi!”
Giọng nói bên kia im bặt, ngay sau đó lạnh lùng nói: “Ta là Chu Quảng Lộc, ngươi là ai?”
“Ta là vị nào, cùng ngươi có nửa xu quan hệ sao?” Hoàng Trạch Phàm tức giận khi nghe giọng điệu của người kia.
“Còn nói nhảm nữa, ta cũng sẽ bắt ngươi, có tin ta thông qua sóng đt tạm giữ ngươi hay không!?”
“Hừ!”
Hoàng Trạch Phàm nói xong, cúp điện thoại một cái “bốp”.
…
Chẳng mấy chốc, xe công vụ về đến chi khu sáu của đồn cảnh sát Kim Lăng.
Trong phòng thẩm vấn bật điều hòa cực kỳ lạnh, cả phòng lạnh toát.
Bùi Nguyên Minh nhìn ly cà phê hôi hám trước mặt, nôn khan.
Đối diện anh, Hoàng Trạch Phàm cùng Lý Thiếu Ba hai người bắt chéo hai chân, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Tên!”
“giới tính!”
“nghề nghiệp!”
“Tiền ở đâu ra để mua Nhật quán này !?”
“Mấy ngày nay, ngươi lừa gạt bao nhiêu người?”
“Bao nhiêu cô gái vô tội đã bị giết hại?”
“Nói!”
Hai người một người một câu, tạo thành một luồng khí mạnh mẽ.
Rõ ràng, kinh nghiệm hỏi cung của bọn họ là vô cùng phong phú.
Vào lúc này, việc bọn hắn cần phải làm, chính là muốn cầm xuống khẩu cung chứng cứ rõ ràng, trực tiếp kết tội Bùi Nguyên Minh, để anh không bao giờ có thể ra tù được nữa.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, tự chủ nhắm mắt dưỡng thần, đối với hỏi thăm của bọn hắn mắt điếc tai ngơ.
Xét cho cùng, đối với người dám hủy tài liệu của mình trước mặt mọi người.
.