Chàng Rể Quyền Thế

Chương 437



Ai ai cũng biết chuyện sau khi công ty đầu tư Bùi Thị đổi tổng giám đốc mới thì đã cho đóng cửa rất nhiều cửa hàng đã từng buôn bán thua lỗ hay thâm hụt trong quá khứ.

Mà tổng giám đốc mới lại dùng hơn mười bảy tỉ đồng để chuẩn bị tìm một hạng mục tốt để hợp tác.

Những hạng mục này có biết bao nhiêu người còn mong còn chẳng được, bao nhiêu người đến tận cửa cũng đều bị từ chối ở ngoài.

Thế mà chẳng ai ngờ được rằng, một gia tộc hạng hai như nhà họ Trịnh lại có thể thành công giành được khoản đầu tư này, bắt tay xây dựng mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với công ty đầu tư Bùi Thị.

Song vấn đề ở đây là, nhà họ Trịnh vớ bở được một lá bài ngon lành như thế mà lại không biết đường quý trọng cơ hội.

Chẳng biết là trong nhà bọn họ có kẻ nào đó bị úng não, ấy thế mà lại nhăm nhe muốn bán phần hạng mục hợp tác kia đi.

Kết quả, đứng trước thế lực to lớn tầm cỡ như của công ty đầu tư Bùi Thị thì tất nhiên nhà họ Trịnh phải bồi thường theo như trong hợp đồng rồi. Bên Nhà họ Trịnh vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, cử phó tổng giám đốc Trịnh Chí Dụng ra mặt giảng hòa, kết quả lại bị bắt quỳ gối ở ngoài đại sảnh công ty suốt cả buổi chiều. trong đầu không có não mà da mặt cũng thật đúng là dày đến độ chẳng thể nào tưởng tượng được.


Sáng sớm ngày hôm sau, có rất nhiều chiếc xe sang đắt tiền đỗ ở chỗ tòa nhà công ty đầu tư Bùi Thị, rất nhiều gia tộc và xí nghiệp đếu chuẩn bị đến để xem trò hề.

Ngày mai chính là kỳ hạn mà công ty đầu tư Bùi Thị đặt ra cho nhà họ Trịnh, ngày hôm nay người nhà họ Trịnh nhất định sẽ đến liều chết một phen, chỉ là không biết lần này sẽ là ai đến mà thôi.

Có điều bọn họ chờ suốt nửa ngày mà cũng chẳng thấy người nhà họ Trịnh đến.

Bởi vì Trịnh Tuyết Dương vừa mới ra khỏi cửa thì đã nhận được điện thoại của Hạ Vân gọi đến.

Hạ Vân bảo, tối nay cô ta sẽ tự mình đến nhà họ Trịnh một chuyển.

Tổng giám đốc đã đưa ra một phương án giải quyết, nếu như nhà họ Trịnh không biết đường bắt lấy cơ hội này thì cứ nằm đó chờ chết đi…

Vào buổi tối ngày hôm đó, người nhà họ Trịnh đều tề tựu đông đủ, ai ai cũng đều ngồi thành hàng, ăn hoa quả.

Nói ra thì đám người nhà họ Trịnh mấy ngày nay đúng là thảm đến phát tội, cả một đám người không dám thò mặt ra khỏi cửa, ai nấy đều căng da đầu mà chờ đợi kết quả sau cùng.

Khi tất cả mọi người đều đã tề tựu đông đủ, ông cụ Trịnh vừa mới ngồi xuống thì dã vội vàng mở miệng hỏi: “Tuyết Dương này, cháu mau nói đi, chuyện này hôm nay là ra làm sao? Cháu đã đến công ty đầu tư Bùi Thị hay chưa? Kết quả đàm phán là thế nào?”

Trịnh Tuyết Dương đứng dậy, im lặng một hồi lâu rồi mới nói khẽ: “Thực ra…

vẫn chưa có kết quả gì cả…




“Buổi sáng con còn chưa kịp ra ngoài thì thư ký Vân đã gọi điện tới, bảo là tổng giám đốc rất hài lòng nên có đưa ra một phương án giải quyết mới, buổi tối cô ấy sẽ tự mình đến đây gặp mặt” Tiếng xôn xao ồ lên.

Cô vừa dứt lời thì mấy trăm con người đều bắt đầu bàn tán.

“Hóa ra Trịnh Tuyết Dương chả phải làm cái gì cả thì người của công ty đầu tư Bùi Thị đã chuẩn bị đến tận nơi giải quyết vấn đề?”

“Đúng rồi! Tôi còn tưởng cô ta có năng lực thế nào! Ai mà ngờ được hóa ra cũng chỉ là được cái may mắn mà thôi chứ!”

“Nếu đổi lại tôi là người tiếp theo nhận nhiệm vụ này thì chẳng phải cũng giải quyết xong hết rồi à?”

“Tạm thời chưa nói chuyện giải quyết thế nào, chốc nữa thư ký Vân đến đây đẩy, còn chẳng hiểu tại sao lại thành thế này đâu!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Nghe thấy từng lời từng lời bàn tán nghị luận, Trịnh Chí Dụng cũng đứng dậy, bước lên từng bước bảo rằng: “Ông nội, ngày hôm qua cháu đến công ty đầu tư Bùi Thị một chuyến, ngày hôm nay mọi chuyện đã được giải quyết thuận lợi rồi.” “Cháu cảm thấy rằng, nhất định là tổng giám đốc nhìn ra được thành ý của cháu, và cả thành ý của toàn bộ người nhà họ Trịnh chúng ta nữa, bởi thế mới tha thứ cho chúng ta!”


“Nói cách khác thì, Trịnh Tuyết Dương hoàn toàn là không cần thiết, cô ta có đi hay không thì cũng như nhau cả!”

“Đổi sang người khác nhận nhiệm vụ này thì kết quả cũng như nhau thôi!”

Trịnh Chí Dụng nói một tràng chắc như định đóng cột. cả đều là công lao của riêng mình anh ta, chẳng liên quan gì đến Trịnh Tuyết Dương cả.

Ông cụ Trịnh bấy giờ đang mở cờ trong bụng, nghe rằng Hạ Vân sẽ tự mình đến tận cửa thì ông ta cũng cười tủm tim ra chiều hài lòng: “Tuyết Dương à, Chí Dụng nói đúng đấy, đây là công lao của nó!”

“Xem ra hôm nay có cháu ở đây hay không thì cũng như nhau cả thôi.” Trịnh Tuyết Dương nhíu chặt hàng mày, không mở miệng nói gì cả, chuyện tối nay còn chưa biết sẽ được giải quyết như thế nào đây này.

Bùi Nguyên Minh thì lại vẫn một vẻ cười như không cười mà liếc mắt nhìn ông cụ Trịnh một cái.

Cái lão cáo già này rõ ràng chắc mẩm trong bụng là mọi chuyện đã xong xuôi hết cả rồi, thế nhưng vấn đề là, chỉ sợ chuyện xảy ra vào tối hôm nay sẽ chẳng hề khiến cho bọn họ được hài lòng thuận ý được như vậy đâu.



DMCA.com Protection Status