Bùi Nguyên Minh mỉm cười mở miệng nói.
“Bùi Nguyên Minh, ta hi vọng ngươi ,không cần tiếp tục quấy rầy Tuyết Dương nữa.
ngươi đã cùng cô ấy ly hôn, đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay.
”
Lâm Mạn Dao giờ phút này ngữ khí băng lãnh.
” Dù sao, làm người phải thức thời một chút, từ trên xuống dưới nhà họ Trịnh, căn bản cũng không hoan nghênh ngươi, ngươi không rõ ràng sao?”
“Nếu ngươi thức thời, cũng nhanh một chút xéo đi!”
“Dù sao những người trong giới thượng lưu chúng ta, không phải ngươi đồ nhà quê có thể chui vào được.
”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Chuyện của Tuyết Dương và ta, không tới phiên ngươi một ngoại nhân, nói này nói kia?”
“Cô ấy là bạn tốt của ta, ta đương nhiên muốn xen vào chuyện này!”
Lâm Mạn Dao nâng chiếc cằm thanh tú lên, vẻ mặt khinh thường.
“Bởi vì Tuyết Dương tâm địa thiện lương, cho nên mới bị ngươi dây dưa không ngớt như thế này!”
” Trên thực tế, một người như ngươi, muốn tướng mạo không có tướng mạo, vừa nhìn liền biết không có năng lực, muốn tiền cũng không có tiền, ngươi có cái gì tư cách cùng Tuyết Dương ở chung một chỗ?”
“Mặc dù Tuyết Dương xinh đẹp tự nhiên, bình dị gần gũi, nhưng gà rừng, làm sao sánh được với Phượng Hoàng?”
” Ngươi xứng sao?”
Nói đến đây, Lâm Mạn Dao một bộ cao cao tại thượng, dáng vẻ như chính mình là người thượng đẳng.
Nghe nói như thế, khóe miệng Bùi Nguyên Minh gợi lên một tia trêu tức.
Anh liếc mắt nhìn Lâm Mạn Dao, lạnh lùng nói.
” Lâm Mạn Dao tiểu thư, phải không?”
” Ngươi quá tự cao, và quá tự đại.
”
“Bùi Nguyên Minh ta là cái gì? ngươi nói không tính, cũng không có tư cách nói.
”
“Bởi vì trong mắt ta, ngươi không đáng nhắc tới.
”
Giờ phút này, Bùi Nguyên Minh tuy rằng nói lãnh đạm, nhưng tự nhiên toát ra một tia khí tức như nuốt sơn hà.
Trước khí tức của Bùi Nguyên Minh, Lâm Mạn Dao đột nhiên cảm giác hô hấp khó khăn, sắc mặt khó coi.
.