Nghiêm Dao cùng mấy tên thân tín liếc nhau một cái, nháy mắt sau đó, cả đám đều cảm thấy rùng mình từng đợt, trong lòng nhất thời cả kinh!
Chẳng lẽ, Bùi Nguyên Minh gia hỏa này, không phải giang hồ phiến tử, mà là nói thật!
“Nhanh! Lấy dao găm của ta nhanh lên!”
“Ta dựa vào nó để cứu mạng!”
Nghiêm Dao giờ phút này, lại muốn khóc thét lên.
…
12 giờ trưa, Bùi Nguyên Minh trở lại biệt thự Trịnh gia.
Anh bấm chuông.
Không bao lâu, chính là Trịnh Tuyết Dương đi tới, mở cửa.
Khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, cô liếc mắt ra hiệu một cái, rồi cùng Bùi Nguyên Minh bước vào.
Bùi Nguyên Minh Hiên nhìn thấy Lý Vinh Sơn và Trương Lệ Na đều ở đây.
Mọi người đang cùng nhau ăn cơm.
Lý Vinh Sơn mang theo không ít lễ vật tới, hiển nhiên là đến bồi tội cho Thang Linh.
Rốt cuộc, dù thế nào đi chăng nữa, thứ đồ giả này, liền cần thật tốt đền bù mà thôi.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước vào, Trịnh Khánh Vân ở trên bàn ăn vẻ mặt mừng rỡ.
Lý Vinh Sơn và Trương Lệ Na thì một vẻ mặt khinh thường, đồng thời còn mang theo vài phần oán hận.
Rõ ràng, những cái tát trước đó của Bùi Nguyên Minh, khiến Lý Vinh Sơn khá xấu hổ.
Cùng với thân phận con rể cửa của Bùi Nguyên Minh, càng khiến Lý Vinh Sơn ghen tị.
“Anh rể, anh còn không ăn cơm đi?”
Trịnh Khánh Vân hì hì cười một tiếng.
“Nhanh lên, đây là món gà hầm nấm anh thích nhất trưa nay!”
” Ăn ăn ăn!?”
“Chỉ biết ăn!”
“Cô không thấy không còn chỗ sao? Mấy cái đồ ăn này, chúng ta còn không đủ ăn!”
“Muốn ăn thì yên lặng mà ăn, không muốn ăn liền cút sang một bên!”
Thanh Linh đập mạnh chiếc đũa trong tay xuống bàn, sau đó nhìn chằm chằm Trịnh Khánh Vân mắng một chập.
Trịnh Khánh Vân vẻ mặt ủy khuất nói: “Mẹ, một cái bàn đầy đồ ăn này, cộng thêm một cái ghế, mà chúng ta lại là người một nhà…”
.