“Ta từ trong bụng mẹ sinh ra, chưa từng thấy một người kiêu ngạo như vậy!”
” Rõ ràng đều sắp chết đến nơi, còn một vẻ ngông cuồng đi đến con đường cụt.
”
“Xem ra, trong tự điển của ngươi, thật không có chữ chết!
Rõ ràng, sự kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh, cao cao tại thượng như vậy, khiến Kim Trác Húc rất khó chịu.
Nguyễn Khả Khả càng vô cùng thất vọng với Bùi Nguyên Minh.
Giả bộ!
Giả bộ làm cái gì!
Rõ ràng là hắn không có năng lực, vậy mà cố gắng giả làm Thiên lão đại, làm Donal Trum.
Gia hỏa họ Bùi có bản lãnh này sao?
Theo nhận thức của Nguyễn Khả Khả, bất kể xuất thân của Bùi Nguyên Minh tốt thế nào, bất kể thân gia tốt thế nào, so với Kim Trác Húc, đều chênh lệch khoảng cách mấy vạn dặm.
Sở dĩ coi thường Kim Trác Húc như vậy, nói trắng ra là hắn đang tự nín thở trong lòng.
Bùi Nguyên Minh thế này, là vì hôm nay mình đính hôn, cho nên hắn mới bị kích động.
Cho nên không biết trời cao đất rộng, chuẩn bị cùng một đại nhân vật như Kim Trác Húc ăn thua đủ.
Một người đàn ông khi yêu, thực sự rất vô lý, và không trưởng thành chút nào!
Nguyễn Khả Khả lắc đầu thở dài, đối với Bùi Nguyên Minh thất vọng vô cùng, đồng thời lại có chút nho nhỏ kiêu ngạo.
Cô phải thừa nhận sự sáng suốt và tuệ nhãn của mẹ cô, nhìn ra được sức mạnh bên ngoài của Bùi Nguyên Minh, nhưng bên trong lại phi lý và non nớt.
May mắn thay, cô đã không chọn một người đàn ông như vậy.
Nếu không, có lẽ cô sẽ dành cả phần đời còn lại trong nỗi sợ hãi!
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khả Khả nhìn Bùi Nguyên Minh trong mắt tràn đầy thuơng hại.
” Ôi, đầu năm nay người trẻ tuổi, cả đám đều ăn gan hùm mật báo hay sao?”
” Có một chút bản lĩnh, cũng không biết kính sợ hai chữ viết thế nào!”
“Khiêu chiến Kim Tam Thiếu như thế, sợ là không biết mình đã đắc tội người nào!”
Đúng lúc này, trên lầu hai xuất hiện bóng một nữ tử mặc võ phục.
Cô ta khoanh hai tay trước ngược, cố tạo ra mình là người rất đáng sợ, từ trên cao trịch thượng nhìn xuống Bùi Nguyên Minh.
Trang phục trên người cô ta mang hơi hướng cổ xưa, phảng phất hương vị du hiệp giang hồ.
.